Thái tử của giới thượng lưu Bắc Kinh là sếp của tôi, ấy bảo tôi giúp chặn bớt các ái mộ.
Tôi: Được.
Sáng hôm sau, ấy cái bụng hơi nhô lên của tôi, giật mình: “Em gì đấy? Chỉ qua một đêm mà bụng em to lên , là cái gì ?”
Tôi nhẹ nhàng mỉm : “Sếp, em cần mang bụng giả này để đạo cụ.”
Kể từ đó, tôi khoác tay sếp, dạo phố khắp nơi, đối diện hai thanh mai trúc mã của ấy, tự tin vỗ bụng : “Tôi đã có con với ấy rồi, các lấy gì để tranh với tôi?”
1
Thái tử Bắc Kinh, Dụ Cảnh Nam, là sếp của tôi. Lúc này, ấy đang ngồi đối diện, chăm quan sát tôi.
Chỉ một giờ trước, Triệu lại đến tìm ấy, còn mang theo một bó hoa hồng to, rồi hét lớn:
“Dụ tổng, ra đây đi, người ta đến thăm rồi đây.”
Có thể thái tử gia Dụ Cảnh Nam phải đau đầu vì bị theo đuổi như thế, chỉ có thể là tiểu thư quyền quý giới Bắc Kinh mà thôi.
Ngoài Triệu, còn có cả Tiền, hai người đều là thanh mai của ấy từ nhỏ.
Các gia đình này vốn có mối liên kết lợi ích với nhau. Vì thế, mấy tiểu thư này cứ đuổi theo thái tử, gần như là quấy rối.
Ban đầu tôi thấy cũng vui. Nhưng dần dần thấy họ thật sự ảnh hưởng đến hiệu quả công việc của tôi, tôi chỉ mong các ấy có thể đuổi ấy ở bên ngoài công ty.
Hôm nay, khi Triệu vừa xuất hiện, điện thoại nội tuyến của tôi đã reo.
Không còn cách nào khác, tôi là thư ký phụ trách sàng lọc các cuộc gặp của thái tử.
Giọng của ấy lạnh lùng: “Đừng để ấy vào. Đuổi đi.”
2
Giọng của ấy đầy vẻ khó chịu.
Cũng phải thôi, chủ yếu là vì Triệu cao 1m70, nặng 90 ký, ngay cả thái tử cũng e ngại chút ít.
Khi tôi ra ngăn cản, Triệu tỏ ra vô cùng khó chịu: “Tôi là bà chủ tương lai của , dám ngăn tôi à?”
Tôi vẫn giữ nụ lịch sự và nhắc lại: “Sếp hiện không có mặt ở công ty. Mong lần sau hãy đặt hẹn trước khi tới.”
Không thèm để ý, ấy đẩy tôi qua một bên, định xông vào.
Tôi thở dài, sử dụng một chút kỹ năng khéo léo, giữ ấy lại và gọi bảo vệ đưa ấy ra ngoài.
Tôi nghiêm túc gọi đội trưởng bảo vệ đến và trách mắng: “Lần sau mà còn để người không hẹn trước vào, thì đừng nữa!”
Nếu đội bảo vệ tốt từ đầu, thì đâu cần đến tôi, là tuyến phòng thủ cuối cùng, phải ra mặt đuổi người?
Đội trưởng bảo vệ hoảng hốt xin lỗi rối rít rồi mới rời đi.
Khi quay lại, tôi thấy thái tử đang tôi, có vẻ đăm chiêu.
3
Một tiếng sau, ấy gọi tôi vào văn phòng.
Ánh mắt ấy sâu thẳm, không biểu lộ chút gì để tôi biết có muốn thăng chức cho tôi hay không.
Hiện tại, tôi đang ở vị trí thấp nhất trong bộ phận thư ký, trước đây tôi từng việc trong bộ phận PR và điều chuyển qua đây.
Anh ấy xoa cằm, : “Em xử lý phụ nữ cũng khéo lắm đấy.”
Tôi mỉm khiêm tốn: “Có thể giúp sếp giải quyết lo âu là vinh dự của em mà.”
Anh ấy : “Em có cách nào để mấy người đó không đến phiền tôi nữa không?”
Tôi ấy, ấy cũng lại tôi.
“Sếp, em có cách. Nhưng chuyện này không phải việc công ty, và cũng không dễ xử lý, nếu sếp cần, em có thể thiết kế riêng một kế hoạch cho sếp.”
Anh ấy trầm ngâm một lúc rồi : “Chỉ cần khiến hai người đó không quấy rầy tôi nữa, sau khi hoàn thành, tôi sẽ trả em 10 triệu.”
Tôi giữ bình tĩnh đáp: “Nếu chỉ giải quyết một người thì sao?”
“Thì tính theo đơn giá. Một người, trả em 5 triệu.”
“Không vấn đề gì, sếp. Tuy nhiên, em cần giả của sếp để có đủ lý do quyết chiến với họ. Sếp không phản đối chứ?”
Anh ấy nhẹ: “Không phản đối. Cần tôi hỗ trợ gì thì cứ .”
4
Chúng tôi đạt thỏa thuận hợp tác vui vẻ.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi in ra một bản hợp đồng để ấy ký tên.
Anh ấy nhướng mày: “Em sợ tôi quỵt tiền à?”
“Tiểu nhân phòng trước, quân tử phòng sau, đó là sếp dạy em mà.”
Anh ấy ký tên, rồi với tôi: “Tối mai có buổi tiệc, Triệu Viên Viên sẽ có mặt, em chuẩn bị đi.”
Tôi suy nghĩ cả một giờ đồng hồ.
Sáng hôm sau.
Tôi xuất hiện ở công ty với cái bụng bầu như thể bốn tháng.
Khi thái tử đi qua bàn tôi, ấy thoáng liếc rồi kinh ngạc: “Em gì đấy? Chỉ qua một đêm mà bụng em to lên , là cái gì ?”
Tôi bưng ly cà phê của , đi theo vào văn phòng và : “Sếp, em suy nghĩ rồi, em cảm thấy mình cần một đạo cụ, như tỉ lệ thành công sẽ cao hơn.”
Tôi lấy cái gối nhét trong bụng ra và với ấy một cách nghiêm túc: “Và cái gối này, chính là con của chúng ta đấy!”
Anh ấy lộ vẻ hoảng hốt, vẫy tay đuổi tôi ra ngoài.
Tôi chỉnh lại cái bụng giả rồi rời đi.
5
Tối hôm đó, tôi mặc một chiếc váy trắng kín đáo, đeo sợi dây chuyền ngọc trai đơn giản, cùng ấy xuất hiện tại buổi tiệc.
Vừa đến nơi, chúng tôi thấy Triệu Viên Viên đang chờ trước cửa.
Vừa thấy thái tử, mắt ấy sáng rỡ, vội vàng tiến đến.
“Cảnh Nam, em đợi lâu lắm rồi, hôm qua đến tìm , mà thư ký của không cho em vào!”
Tôi bước lên đứng chắn trước thái tử: “Bây giờ Cảnh Nam là trai tôi, Triệu, mong giữ ý tứ.”
Cô ấy cuối cùng cũng tôi, trong mắt đầy vẻ không thể tin , nước mắt bắt đầu tràn ra.
Nếu không phải mỡ trên mặt mắt ấy như chỉ còn một đường ngang, thì chắc tôi còn thấy ấy trông thật đáng thương.
Nhưng chỉ vài giây sau, ấy lau nước mắt, : “Cô là của ấy thì có gì quan trọng?”
Cô ấy không quan tâm tôi, quay sang với thái tử: “Cảnh Nam, em không để ý bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, chỉ cần sau khi chúng ta kết hôn, nhớ về nhà là .”
Tôi kinh ngạc.
Xem ra khoản tiền này không dễ kiếm rồi.
6
Tôi lập tức bước tới, đẩy ấy một cái: “Cô đừng tự đeo bám nữa, không để ý, tôi và Cảnh Nam thì có đấy. Anh ấy đã rồi, cả đời này chỉ có tôi là duy nhất!”
Tôi lạnh lùng : “Anh ấy không , có thể đừng phiền phức như không?”
Thái tử đứng bên cạnh phụ họa: “Đúng rồi, tôi thật sự không thích .”
Vừa , ấy còn choàng tay qua eo tôi, ra vẻ rất thân mật.
“Em sẽ không bỏ cuộc đâu, có chí thì nên, chỉ cần em thích là , chắc chắn sẽ bị em cảm .”
Triệu Viên Viên kiên quyết đáp lại.
Tôi sang thái tử, khuôn mặt ấy hiện rõ vẻ chán nản và bất lực.
Trời ơi, ấy không hiểu tiếng người à?
“Tôi đã có con với ấy rồi, lấy gì để tranh với tôi đây?!”
Tôi đành phải tung đòn quyết định.
Cô ấy xuống bụng tôi, trong mắt lộ rõ sự đau lòng, vẫn : “Cô có thể sinh đứa bé ra, sau này tôi sẽ coi nó như con ruột của mình. Cô không thể bước chân vào nhà họ Dụ, tôi có thể.”
Cô ấy còn thêm: “Tôi có thể đưa một tỷ bồi thường, nếu thấy chưa đủ, giá có thể thương lượng.”
Tôi từ từ buông tay thái tử ra.
Với loại “bà chủ” thế này, tôi cũng đành chịu.
Nhưng thái tử liền hắng giọng.
Tôi lập tức hừ lạnh một tiếng, khẽ khàng đầy mỉa mai: “Chưa từng thấy ai mặt dày thế này. Cảnh Nam, mình đi thôi.”
7
Trong suốt bữa tiệc, Triệu Viên Viên không ngừng chằm chằm vào chúng tôi.
Để thể hiện sự thân mật, tôi đành phải cợt với thái tử.
Tôi còn đút cho ấy ăn bánh ngọt, giả bộ nũng nịu bảo mình bị đau mắt cá, nhờ ấy xoa giùm.
Anh ấy đều theo.
Nhưng Triệu Viên Viên vẫn luôn theo sát chúng tôi.
Tôi thật sự phải ngả mũ thán phục thái tử.
Có người đeo bám kiên trì đến mức này, mà ấy chịu đựng bấy lâu.
Cuối cùng, bữa tiệc cũng kết thúc, chúng tôi vừa lên xe thì người tài xế bị lôi khỏi ghế lái.
Tôi ra, hóa ra vẫn là Triệu Viên Viên.
Cô ấy quay đầu lại bảo: “Để tôi đưa hai người về!”
Với vẻ mặt hừng hực khí thế đó, tôi thật sự cảm thấy lo sợ.
Nhưng xe đã kêu “cạch” một cái, bị khóa lại rồi.
Thái tử vô cùng tức giận, gọi điện cho tài xế: “Cậu bị sa thải!”
Tôi co người lại, đấy chính là hậu quả của việc không tốt nhiệm vụ.
Dù sao thì, tài lái xe của Triệu Viên Viên cũng không tệ.
Bạn thấy sao?