8.
Cảnh sát không đến.
Nhưng người xuất hiện… lại là Chu Xương.
Yêu Yêu mặt mũi sưng phù, nước mắt lưng tròng, lập tức nhào vào lòng hắn như con mèo nhỏ đáng thương.
Tôi đứng đó, lạnh nhạt — không ghen, không tức, không dao .
Thế , ngay giây tiếp theo, Chu Xương đẩy phắt ta ra, mặt lạnh như tiền, giọng gằn từng chữ:
“Yêu Yêu, chỉ là trợ lý của tôi. Làm ơn biết giữ chừng mực.”
Yêu Yêu sững người như bị sét đánh, sau đó hét toáng lên:
“Chu Xương! Anh có ý gì đây?”
Chu Xương mặt không đổi sắc, nghiêm giọng:
“Ý gì à? Tối qua tôi chỉ hẹn bè ra ngoài uống vài ly, là khóc lóc đòi đi theo.”
“Cô uống say, lột đồ giữa quán, còn dám sau lưng tôi gọi điện cho vợ tôi, dựng chuyện tai nạn xe, tôi bị gãy chân, ép ấy đội mưa chạy đến?”
“Cô khiến mọi chuyện trở nên hỗn loạn như , không thấy quá đáng à?”
Yêu Yêu trố mắt hắn, không dám tin vào tai mình.
Mà thực ra — đến tôi cũng không tin nổi.
Mới hôm qua thôi, chính miệng hắn còn bảo tôi mua túi Hermès tặng Yêu Yêu để xí xóa mọi chuyện.
Vậy mà hôm nay, hắn dám trước mặt mọi người phủi sạch quan hệ, thậm chí đẩy hết lỗi lên đầu ta?
Nghĩ kỹ cũng đúng thôi.
Dù gì nhà họ Chu cũng là hào môn thật sự.
Còn Chu Xương, dù có đẹp trai, học giỏi, biết điều, cũng chỉ là đứa con ngoài giá thú.
Hắn sắp xếp điều hành một công ty nhỏ trong hệ thống nhà họ Chu, đâu có nghĩa là càn.
Nếu chuyện ở bar tối đó bị quay lại, đưa đến tay cấp trên, đặc biệt là chị cùng cha khác mẹ Chu Lệ Lệ – người vốn ghét hắn sẵn – thì chắc chắn hắn ăn đủ.
Chu Xương rồi tiến lại phía tôi, nắm lấy tay tôi, dịu giọng:
“Thanh Thanh, xin lỗi. Anh thực sự không biết ta lại giở trò sau lưng, gọi điện dối em như , khiến em phải đội mưa chạy đến.”
Yêu Yêu như bị kích nổ.
Cô ta lao tới, hét vào mặt hắn:
“Chu Xương, ý là sao?!”
“Phải, là tôi đề xuất cái trò đó, còn vụ cá cược với thì sao?!”
“Là Lạc Thanh Thanh đến chết đi , dù bị lừa cũng không giận — chẳng phải chính đặt cược chuyện đó hay sao?!”
“Kết quả thì sao? Là tôi bị bà già đó đánh, bị bà ta lột sạch quần áo!”
“Giờ còn muốn đổ hết tội lên đầu tôi à?”
“Chu Xương, còn là đàn ông không ?!”
Tôi bước tới, giật lấy cây gậy nhựa từ tay xăm trổ, đập mạnh lên cái ghế đã đổ, rầm!
“Họ Yêu kia, chửi ai là bà già hả?!”
Có lẽ bị tôi đánh mấy lần sợ rồi, Yêu Yêu giật mình co rúm lại, không dám hó hé.
“Tiện nhân, ai mới là già hả?!” Tôi gầm lên, mắt đỏ ngầu, quay sang Chu Xương:
“Còn — tránh xa tôi ra. Tôi thấy bẩn thỉu đến buồn nôn.”
Dứt lời, tôi hất tóc, dẫn người rời khỏi nhà họ Yêu, tay cầm loa, ngẩng cao đầu như nữ vương.
Ra tới ngoài, một xăm trổ đi bên cạnh nghiêng đầu hỏi:
“Chị này, sao nhà họ Yêu không báo công an nhỉ?”
Tôi bật khẩy:
“Hơ… vì Yêu Yêu nghĩ đây là phim ngôn tổng tài bá đạo tôi đó.”
“À à!” Anh gật gù như hiểu ra chân lý. “Ý là, ta tưởng cái gã kia ta thật?”
“Ừ. Còn tưởng mình là nữ chính cơ đấy.”
“Vậy giờ sao chị? Có lệnh gì nữa không?”
Tôi lắc đầu, buồn thật sự.
Đã định hôm nay cho cháy banh cái nhà đó một trận, ai dè chiến lực yếu xỉu, bốn em xăm trổ chưa kịp thể hiện gì đã xong trận.
Đúng là phí tài nguyên!
9.
Về nhà, tôi ngồi xuống kể lại mọi chuyện cho ba mẹ.
Nói cho họ biết — tôi chia tay rồi. Người tôi từng bảy năm, từng dự định cưới vào cuối năm, từng chọn xong cả váy cưới, đã thành quá khứ.
Ba mẹ tôi cũng đã chuẩn bị đủ hết sính lễ, vàng cưới, mọi thứ… Chúng tôi từng nghĩ, đây sẽ là một kết thúc hạnh phúc.
Nhưng không sao.
Kết thúc cũng có thể là khởi đầu.
Mà lần này, là khởi đầu của tôi. Không có ta. Không có tiểu tam. Không có trò nào nữa.
Khi ba mẹ tôi biết con người thật của Chu Xương, cả hai đều giận đến tím mặt.
Mẹ tôi vừa tức, vừa đau lòng, vừa thương con , lại vừa hận bản thân vì đã từng quý mến hắn.
Khi nghe tôi bảo sắp điều chuyển công tác vào Nam Quốc, bà không kìm nước mắt, vừa khóc vừa :
“Con một thân một mình đi xa, mẹ sao yên lòng nổi…”
Tôi trấn an:
“Giờ đi lại tiện lắm mà mẹ. Máy bay cũng chỉ hơn năm tiếng, muốn về lúc nào cũng .”
Tôi ở nhà thêm hơn một tuần, dọn dẹp mọi thứ, rồi bắt đầu chuẩn bị xuất ngoại.
Đúng lúc đó, Chu Xương chủ hẹn gặp tôi.
Thực ra tôi đã sớm biết hắn sẽ tìm đến.
Người của Tam gia Từ — những tay săn tin cài trong giới truyền thông — đã báo trước cho tôi:
Chu Xương đã cho Yêu Yêu nghỉ việc.
Cô ta vốn chỉ là thực tập sinh, vẫn chưa tốt nghiệp, đến công ty thực tập sáu tháng.
Kỳ thực tập còn thiếu hai ngày mới kết thúc — mà Chu Xương lại thẳng tay đuổi việc.
Hậu quả là ta không thể hoàn thành thực tập, không xác nhận tốt nghiệp, tấm bằng đại học cũng đi tong.
Yêu Yêu sau đó tìm đến công ty náo loạn.
Đập bàn, hét, đòi gặp Chu Xương.
Ngày hôm sau còn định quay lại tiếp tục loạn — bị bảo vệ chặn ngay từ cửa, không cho vào.
Còn vụ việc ở quán bar đêm đó — ảnh và video… vẫn bị rò rỉ.
Cảnh tượng ta gần như trần truồng, tay trong tay Chu Xương, giữa tiếng hò reo của đám … đã lan khắp diễn đàn nội bộ ngành, và rồi bắt đầu bị tung ra ngoài.
Cuối cùng thì, trò mà bọn họ nghĩ là “bí mật”, lại trở thành một màn lột trần công khai — và không ai có thể cứu vãn nổi nữa.
Toàn bộ công ty đều có bản sao những bức ảnh và video đó.
Từng ánh mắt, từng lời thì thầm sau lưng, đều nhắm thẳng vào Yêu Yêu — như mũi dao sắc lẹm.
Mọi người nhạo ta là “gà rừng mơ phượng hoàng”, trút sạch quần áo ra cũng không leo lên giường thiếu gia nhà giàu, cuối cùng còn bị đá không thương tiếc.
Chu Xương thì sao?
Hắn mở miệng khắp nơi rằng là do Yêu Yêu uống nhiều, cố lột đồ.
Bọn họ đã cố can ngăn không kịp, mới khiến tôi hiểu lầm, ra vụ chia tay đầy ồn ào kia.
Tóm lại — một câu thôi:
Hắn hoàn toàn vô can.
Mọi thứ tôi — cầm dao mổ, ném gạt tàn, dẫn người đánh nhau — cũng bị hắn phủi sạch như chưa từng tồn tại.
Trước mặt đồng nghiệp, hắn còn giở giọng “nam chính si ”:
“Các cậu đều biết mà, tôi Thanh Thanh nhiều đến mức nào.”
“Hồi còn học đại học, lần đầu tiên gặp ấy, tôi đã trúng tiếng sét ái .”
“Tôi theo đuổi ấy suốt hai năm trời, ấy mới chịu tôi.”
“Chúng tôi bên nhau năm năm, sắp sửa tổ chức đám cưới… lại bị một con đàn bà ngu xuẩn hỏng tất cả.”
Hắn còn kể lể:
“Hôm đó tôi chỉ đi uống với vài người , con nhỏ Yêu Yêu đó cứ khăng khăng đòi đi theo.”
“Tôi thấy ta còn nhỏ, nghĩ chắc chỉ muốn chơi vui thôi nên cũng chẳng để tâm.”
“Ai ngờ, ta lại trốn vào nhà vệ sinh, gọi điện cho Thanh Thanh, bịa chuyện tôi bị tai nạn xe…”
“Thanh Thanh tôi thật lòng. Nghe tin thì lao ra giữa mưa bão để tìm tôi.”
“Vậy mà cái con điên đó lại dám bảo đó chỉ là trò !”
“Cô ta còn tự lột đồ, cố nhào vào tôi!”
Miệng đàn ông — đúng là thứ giỏi nhất thiên hạ trong việc biến trắng thành đen.
Nếu tôi không phải người trong cuộc, có khi cũng bị hắn dắt mũi tin sạch.
Cứ như thế, Yêu Yêu chẳng những không lấy bằng tốt nghiệp, mà còn bị cả xã hội khạc nhổ.
Mẹ cha, em, hàng xóm — ai ai cũng chỉ trích, xì xào sau lưng.
Còn vài gã đàn ông bẩn thỉu thì lại tranh thủ, bắt đầu tìm cách tiếp cận, gạ gẫm hỏi ta:
“Bao nhiêu tiền một đêm?”
“Ở bar với năm người thì ngoài đời chắc cũng chịu chơi lắm nhỉ?”
Từ một đứa trẻ mơ mộng bước lên đời nhờ “tổng tài”, cuối cùng Yêu Yêu lại rơi thẳng xuống địa ngục — không ai kéo lên, không ai thương xót.
10.
Tôi và Chu Xương hẹn gặp nhau ở một quán cà phê.
Hắn tới rất đúng điệu — tay ôm một bó hoa, còn mang theo cả một chiếc túi xách Chanel phiên bản mới tinh.
“Thanh Thanh, em thực sự muốn đi sao?”
Hắn cố ra vẻ dịu dàng, ánh mắt đào hoa long lanh tôi đầy quyến luyến như đang đóng phim ngôn chuyển thể.
“Thanh Thanh à, giữa và ta thật sự không có gì… chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Anh thề, từ nay về sau sẽ em hết lòng, đến muỗi cái cũng không dám để lại gần.”
“Anh đã cho thay hết dàn trợ lý nữ rồi.”
Tôi khẽ lắc đầu, mỉm :
“Chu Xương, cái kịch bản này của chỉ lừa chính thôi.”
“Trong công ty , trên dưới ai mà chẳng biết và Yêu Yêu là thế nào?”
“Người ta chỉ không dám vào mặt vì là sếp thôi, chứ trong lòng khinh bỉ cả rồi.”
“Hơn nữa — tôi tận mắt chứng kiến. Có giả không?”
“Đồ bẩn, tôi không dùng lại.”
“Và tôi cũng từng rồi, giữa tôi và , chỉ có tôi mới có quyền đá , không có tư cách chia tay.”
Nói xong, tôi uống hết ly cà phê của mình, gọi phục vụ đến thanh toán — chỉ thanh toán phần của tôi.
Ra đến cửa quán, Chu Xương vẫn cố níu kéo, vội vàng gọi với:
“Thanh Thanh, đợi xử lý xong công việc, sẽ đến Nam Quốc tìm em!”
Tôi không quay đầu, không trả lời — chỉ lạnh lùng rảo bước đi thẳng.
Bạn thấy sao?