“Mẹ, không phải mẹ bảo con mang chút đồ quý giá đến cầu hôn sao?”
“Con tìm khắp nhà kho rồi, nhà chúng ta chẳng còn gì quý hơn thứ này nữa.”
Chu Hành Chi xong, quay sang ta, vẻ mặt nghiêm túc:
“Tạ nương, ta đã nghe chuyện xảy ra trong phủ, Tạ nương ngày thường đoan chính lễ phép nhất, chuyện này chắc chắn là do kẻ họ Hạ kia bịa đặt.”
“Tạ nương đừng để trong lòng, kẻo lại ảnh hưởng sức khỏe.”
“Nếu Tạ nương không chê, ta nguyện lấy Đan thư thiết khoán này sính lễ, cưới Tạ nương.”
Xung quanh lập tức xôn xao, dòng bình luận cũng trôi liên tục không ngừng.
[Hahahaha, lần đầu tiên thấy có người dùng Đan thư thiết khoán sính lễ luôn á, mặt Chu phu nhân bên cạnh tức xanh mét rồi kìa.]
[Tiểu công tử này ở đâu ra , đẹp trai quá, tui xỉu up xỉu down luôn.]
[Cho nam chính rảnh rỗi sinh nông nổi đến hủy hôn màu, giờ thấy trai ngoan cầu hôn, chắc tức c.h.ế.t trong lòng rồi hahahaha.]
5
Ta cầm Đan thư thiết khoán, chỉ cảm thấy như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay.
May mà mẹ ta vội vàng đến giải vây.
Bà lườm Chu Hành Chi một cái, nhận lấy Đan thư thiết khoán từ tay ta, trả lại cho Chu phu nhân.
“Con à, Đan thư thiết khoán là vật do Tiên Hoàng ban tặng, là vinh quang mấy đời Chu gia các con chinh chiến sa trường mới có , sao có thể tùy tiện lấy ra?”
“Nếu để Bệ hạ biết , chắc chắn sẽ trách .”
Chu Hành Chi hơi luống cuống:
“Nhưng con ra ngoài vội quá, không mang theo đồ vật quý giá nào khác.”
Chu Hành Chi ta, lại Chu phu nhân, đột nhiên mắt sáng lên, vội vàng sáp lại gần Chu phu nhân, nhỏ:
“Mẹ, con thấy vòng ngọc trên tay mẹ nước ngọc rất đẹp, rất hợp với Thanh Chỉ.”
Chu phu nhân lườm Chu Hành Chi, sau khi đưa Đan thư thiết khoán cho thị nữ cất kỹ, bà tháo một đôi vòng tay ngọc bích từ trên tay xuống.
Chu Hành Chi nhận lấy vòng tay, lập tức tha thiết sáp tới.
“Tạ nương, ta thật lòng thích nàng, nàng có bằng lòng gả cho ta không?”
Thấy ta không gì, Chu Hành Chi vô thức liếc Hạ Dịch Xuyên đang bị đuổi ra ngoài phủ, đầy ẩn ý:
“Ta rất biết giữ mình, không có đám thiếp thất thông phòng gì cả, người hầu hạ bên cạnh cũng toàn là tiểu tử, không có một bóng hồng nào.”
[ – .]
“Ta đảm bảo sau khi thành thân sẽ nghe lời nàng hết, đánh cờ, cưỡi ngựa, đấu dế đều nhường nàng thắng, nàng chỉ đông ta tuyệt đối không đi tây, nàng muốn ăn bánh hoa quế ta tuyệt đối không thèm bánh phù dung một cái!”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Xung quanh mơ hồ vang lên vài tiếng .
Chu phu nhân dáng vẻ mất giá của con trai mình, chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống.
Thằng con ngốc này, lần này e là lại hết hy vọng rồi, chỉ không biết lần này Chu Hành Chi lại định tuyệt thực mấy ngày đây.
Chu phu nhân thầm thở dài, vừa định đỡ vài câu thì thấy ta đưa tay nhận lấy đôi vòng ngọc.
“Sao chàng biết ta thích bánh hoa quế?”
“Ta…”
Chu Hành Chi vốn định mỗi ngày chàng đều đến con phố ta hay lui tới để chờ.
Nhưng lại cảm thấy ra như thì chẳng khác nào biến thái.
Lời cứ quanh quẩn bên môi mãi.
Cuối cùng, Chu Hành Chi giả vờ lảng đi:
“Ồ, không có gì, chỉ là mấy lần cờ gặp nha hoàn bên cạnh nàng đi mua bánh hoa quế, nên đoán là nàng thích ăn thôi.”
[Tui vừa cố lật lại xem nè, ông này đúng kiểu biến thái ngày nào cũng rình xe ngựa của nữ chính, biết người nhà của thợ bánh hoa quế cho bả bị bệnh, ảnh còn cố ý mời đại phu đến chữa, chỉ để nữ chính ngày nào cũng có bánh hoa quế ăn.]
[Không chỉ thế, ảnh còn tự lén học bánh hoa quế, kết quả ra thành thảm họa, buồn mất hai ngày, cuối cùng mua luôn cái tiệm bán bánh hoa quế đó, ảnh đúng là, tui cảm c.h.ế.t mất.]
[Nói thật đó ông , vừa thôi chứ.]
Nhìn những dòng bình luận, ta không nhịn phì , chậm rãi đeo đôi vòng ngọc bích vào cổ tay.
Chu Hành Chi mở to mắt, hai má ửng hồng, chàng đôi vòng trên cổ tay ta, lắp bắp:
“Thanh Chỉ… nàng… nàng… nàng đồng ý gả cho ta rồi sao?”
“Mẹ, có phải mắt con bị hoa rồi không, con không có nằm mơ chứ? Thanh Chỉ đồng ý gả cho con rồi?”
Chu phu nhân vỗ một cái vào gáy cậu con trai đang ngây ngô:
“Còn ngốc cái gì? Mau về gọi cha con đến bàn chuyện cưới xin!”
“Hì hì! Con đi ngay! Con đi ngay!”
Ánh mắt thiếu niên lang rực lửa lưu luyến trên người ta, sau đó chàng lao ra khỏi phòng như một cơn gió.
Tiếng vó ngựa xa dần, bóng dáng nhanh chóng biến mất.
Bạn thấy sao?