Trò Cười – Chương 4

CHƯƠNG 4

Ta quay đầu cha ta đang tức đến râu ria dựng ngược, mắt trợn trừng:

“Cha, Vĩnh Bình Hầu dạy con không nên người, lẽ nào cha cứ mặc kệ để con bị người ta bắt nạt vô cớ một phen sao?”

Cha ta trừng mắt Hạ Dịch Xuyên, hận không thể trừng thủng mấy lỗ trên người hắn.

“Con ngoan yên tâm, cha đi vạch tội hắn! Ngày mai cha sẽ vạch tội hắn!”

“Ta đi viết tấu chương ngay đây! Lão già kia dám hủy hoại danh tiếng con ta đến mức này, ta không vạch tội hắn mười điều tám điều ta không mang họ Tạ!”

Cha ta vừa , vừa đi về phía thư phòng.

Vẻ mặt Hạ Dịch Xuyên cuối cùng cũng lộ ra một tia hoảng hốt.

Mặc dù người khác đều gọi hắn một tiếng Tiểu Hầu gia họ Hạ, thánh chỉ sắc phong Thế tử vẫn chưa ban xuống.

Dưới hắn còn có mấy người em trai, hắn cũng không phải người con Hạ Lão Hầu gia thương nhất, chỉ chiếm cái danh đích trưởng tử mà thôi.

Nhưng nếu tiếng tăm hoang đường của hắn truyền ra ngoài, tước vị đó có rơi vào đầu hắn hay không lại là chuyện khác.

4

“Ngươi dám! Ngoài ta ra, ngươi nghĩ trong Kinh thành này còn ai chịu cưới ngươi sao?”

“Ngươi không sợ cả đời này không gả đi sao?”

Hạ Dịch Xuyên ta chằm chằm, muốn thấy một tia sợ hãi và rụt rè trên mặt ta.

Ta không chút do dự, tiến lên tát mạnh Hạ Dịch Xuyên hai cái.

Sau đó thẳng vào mắt hắn, không né không tránh, từng chữ một:

“Hạ Dịch Xuyên, ngươi yên tâm, ta dù cả đời không lấy chồng, lên núi ni , ta cũng…”

“Tuyệt! Đối! Sẽ! Không! Để! Ngươi! Yên!”

“Người đâu! Còn không mau đánh hai kẻ sự này ra ngoài!”

【Đã! Đã tới mức tui bật dậy tát trai hai cái luôn.】

【Vậy không có trai thì sao? Tui ở nhà sốt ruột đi vòng vòng, cuối cùng tát con ch.ó nhà tui hai cái.】

【Nữ chính ngầu quá tui rồi! Ghét nhất loại đàn ông cứ mở miệng là lôi trinh tiết con ra .】

【Sao truyện ngọt sủng lại biến thành kênh đại nữ chủ tui thích nhất rồi, hay quá thích xem, ra thêm đi!】

Gia nhân không chút khách khí cầm chổi đuổi người.

Hạ Dịch Xuyên đứng tại chỗ, vẫn không muốn rời đi.

Xuân Hòa thấy liền giật lấy cây chổi từ tay gia nhân, quất mạnh lên người Hạ Dịch Xuyên và Hà Miểu Miểu.

[ – .]

“Đồ xui xẻo ở đâu ra , đang yên đang lành lại hỏng tiệc cập kê của tiểu thư!”

“Đồ xui xẻo mau cút đi!”

Chổi rơi xuống trường bào màu trắng ánh trăng của Hạ Dịch Xuyên, rất nhanh để lại từng vệt bẩn.

Hạ Dịch Xuyên bị đánh lui lại liên tục, ngay lúc sắp bị đuổi ra khỏi Tạ phủ, phía sau bỗng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

“Ta đến cưới! Ta bằng lòng cưới!”

“Thanh Chỉ! Ta đến cưới nàng!”

Thiếu niên một thân áo đỏ, tóc đuôi ngựa buộc cao, giống như một ngọn lửa giữa mùa đông.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hắn tác gọn gàng xuống ngựa, lúc đi ngang qua Hạ Dịch Xuyên còn hung hăng đá hắn một cái.

Chu phu nhân vẫn luôn vịn tay ta ở bên cạnh thấy người tới, thở phào một hơi dài.

Bà vỗ nhẹ vào lòng bàn tay ta, ôn hòa :

“Cuối cùng cũng đến rồi, Thanh Chỉ, đây chính là thằng nhóc hư hỏng nhà ta đó.”

“Nó quen thói vô phép tắc rồi, con bỏ qua cho nó nhé.”

Chu Hành Chi chạy một mạch vào, vừa vặn đứng vững trước mặt ta.

Nét mặt hắn tươi rạng rỡ, chắp tay hành lễ với ta :

“Thanh Chỉ, lễ cập kê của nàng, ta đến trễ rồi.”

Chu phu nhân đứng bên cạnh dáng vẻ cố tỏ ra nghiêm túc của cậu con trai út nhà mình, không nhịn lén lườm một cái.

Trễ với không trễ cái gì chứ.

Đêm qua chẳng biết là ai nghe tin Thanh Chỉ sau lễ cập kê sẽ thành hôn với Hạ Dịch Xuyên, đã khóc ròng rã hai canh giờ trong phòng. Mặc bà khuyên thế nào cũng nhất quyết không chịu đến dự lễ.

Hôm nay bà vừa nghe tin Hạ Dịch Xuyên đến để hủy hôn, liền vội vàng sai nha hoàn về báo tin.

Hay thật đấy, bà ngồi xe ngựa đến Tạ phủ mất cả canh giờ, còn Chu Hành Chi cưỡi ngựa phi đến chưa đầy thời gian hai nén hương cháy.

Chu phu nhân liếc chiếc áo bào gấm cổ tròn màu đỏ trên người Chu Hành Chi. Ngày thường cũng chẳng thấy nó mặc màu đỏ. Hôm nay tuyết rơi dày thế này, mặc cái áo mỏng manh như , cũng không sợ lạnh cóng.

Giây tiếp theo, khi Chu phu nhân rõ thứ Chu Hành Chi lấy ra từ trong lòng, bà kinh ngạc đến suýt ngã.

“Con lấy cái gì ra thế kia!”

Chu Hành Chi ngơ ngác ngẩng đầu, nhét Đan thư thiết khoán* vào lòng ta. (Đan thư thiết khoán là một loại văn bản của các triều đại phong kiến Trung Quốc cấp từ thời Nhà Hán để ban thưởng cho những người có công lớn với triều đình. Vì đôi khi văn bản này có điều khoản miễn tội tử hình cho người ban thưởng, nên trong dân gian đôi khi Đan thư thiết khoán còn gọi là Miễn tử (kim) bài )

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...