Tôi bị Trì Nghiên Châu hành cho tơi tả. Để công bằng, ta còn dùng tay trái.Mười hai tuổi, ta đã giành chức vô địch giải bóng bàn trẻ. Tôi chỉ là năm đó vì muốn có chủ đề chung với ta mà tập luyện hai ba năm, trình độ nghiệp dư của tôi trước mặt ta, thật sự không đáng xem.Tôi cố gắng đánh với ta nửa tiếng, số bóng đỡ chỉ đếm trên đầu ngón tay.Nhưng may mắn thay, tôi không cần phải nhặt bóng, mỗi quả bóng tôi không đỡ , đều sẽ có nam sinh thầm mến tôi nhặt lên đưa cho tôi.Tôi chỉ chằm chằm vào Trì Nghiên Châu, ta không hề nương tay với tôi, cho đến quả bóng cuối cùng, khi ta phát bóng, quả bóng bàn sượt qua lưới, đập mạnh vào đầu gối tôi - chính xác vị trí mà Lâm Yên Tri bị ngã.Tôi đau đến mức không kìm , nếu không có người bên cạnh kinh hô một tiếng rồi đỡ lấy tôi, chắc tôi đã khuỵu xuống đất vì đau.Trì Nghiên Châu vẫn thản nhiên, lạnh lùng tôi, lạnh lùng : "Vãn Mặc, với kỹ thuật này của cậu, không ai kéo chân thì cậu cũng không thắng ."Nói xong, ta quay đầu Lâm Yên Tri, vẫy tay về phía ta, : "Lại đây, chúng ta đi."Ánh mắt Lâm Yên Tri ta giống như Tử Hà Chí Tôn Bảo từ trên trời rơi xuống. Cô ta ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."Sau đó, một vài học đưa tôi đến phòng y tế. Bôi thuốc xong, Tống Tống ở lại với tôi.Tống Tống vốn tính vô tư, hôm đó cũng nhận ra có gì đó không ổn. Cô ấy hỏi tôi: "Vãn Mặc, Trì Nghiên Châu bị điên rồi sao?"Một câu thành lời sấm, những chuyện ta sau này, chẳng phải là điên rồi sao?Nhưng giờ đây, thật nực , ta lại hối hận rồi.Thật đáng .5Mấy ngày sau bữa tiệc đón gió, Tống Tống mới dám gọi điện cho tôi.Cô ấy dè dặt hỏi: "Vãn Mặc, cậu giận rồi à?"Tôi vừa pha màu, vừa thản nhiên : "Giận gì cơ?"Cô ấy im lặng, một lúc sau mới thở dài: "Haiz, Vãn Mặc, tôi hỏi cậu nhé, cậu còn thích Trì Nghiên Châu không?"Nghe câu này, tôi suýt chút nữa ngã khỏi ghế.Ổn định tinh thần, tôi mới khổ hỏi Tống Tống: "Tôi có biểu hiện gì khiến cậu hiểu lầm ? Nói nhanh cho tôi biết, để tôi sửa."Cô ấy do dự một chút: "Bởi vì tôi cảm thấy... Trì Nghiên Châu... hình như ta hối hận vì đã cưới Lâm Yên Tri, hơn nữa... hơn nữa tôi cho cậu biết nhé, trước khi cậu về nước, Trì Nghiên Châu đã hỏi thăm tin tức của cậu với tôi mấy lần rồi."Cô ấy kể cho tôi nghe một số chuyện phiếm mà tôi đã bỏ lỡ.Năm đó, tôi đau khổ và tức giận nên đã ra nước ngoài học thêm. Mặc dù hôn ước của tôi và Trì Nghiên Châu bị hủy bỏ, dì Trì kiên quyết không đồng ý cho ta qua lại với Lâm Yên Tri.Trì Nghiên Châu có lẽ là thật lòng Lâm Yên Tri, vì ta mà ở lại trong nước học đại học cùng ta. Sau khi tốt nghiệp, ta rời khỏi nhà họ Trì, không tiêu một xu nào của gia đình, bắt đầu tự mình khởi nghiệp."Thật ra, mặc dù lúc đó mọi người đều bênh vực cậu, Trì Nghiên Châu vì Lâm Yên Tri mà ầm ĩ như , chúng tôi đều cảm , dù sao đó cũng là đích thực.""Sau đó, nhà họ Trì không lay chuyển Trì Nghiên Châu, dù sao ta cũng là con trai duy nhất. Giằng co một năm thì cũng thỏa hiệp, đồng ý cho Trì Nghiên Châu cưới Lâm Yên Tri."Kết quả là ngay trong ngày cưới, nhà họ Trì mất hết mặt mũi.Mặc dù Lâm Yên Tri xuất thân từ khu ổ chuột, gia đình ta lại rất đông người. Thêm vào đó, bố mẹ Lâm Yên Tri cố khoe khoang, những người họ hàng xa gần của ta đều nghe con nhà họ Lâm đã leo lên cành cao, kéo nhau đến "ăn mừng" đám cưới.Lúc đó, Trì Nghiên Châu có lẽ cũng muốn giữ thể diện cho Lâm Yên Tri trước mặt người nhà, nên tiệc cưới không chia bàn, người thân, đối tác ăn của nhà họ Trì và họ hàng nhà Lâm đều ở cùng một phòng tiệc.Kết quả có thể tưởng tượng , một đám người ồn ào, huyên náo, trẻ con chạy nhảy lung tung hét, còn có bố mẹ Lâm Yên Tri lớn tiếng khen con mình giỏi giang, khiến cậu ấm nhà họ Trì mê mệt không lối thoát.Nghe , một người cậu của Lâm Yên Tri vì muốn ra oai, lúc chúc rượu còn bắt Trì Nghiên Châu quỳ xuống dâng - một thiên chi kiêu tử như Trì Nghiên Châu, chắc chỉ quỳ lạy tổ tiên nhà họ Trì mà thôi. Tối hôm đó, dì Trì tức đến mức phải nhập viện.
Bạn thấy sao?