2Lâm Yên Tri đã thay đổi rất nhiều.Tôi còn nhớ lần đầu tiên thấy ta là vào học kỳ hai lớp 10, khi ta chuyển đến lớp chúng tôi.Lúc đó ta mặc đồng phục học sinh, đứng trên bục giảng, gầy đến mức có vẻ hơi suy dinh dưỡng, quần áo treo trên người rộng thùng thình, ngũ quan bình thường, nhạt nhòa, trên mặt mang theo vẻ lo lắng, bất an.Giáo viên chủ nhiệm thì rất vui vẻ, : “Đây là Lâm Yên Tri, người luôn đứng đầu trong các kỳ thi liên kết cấp tỉnh, chào mừng em.”Trong im lặng, vô số ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Lâm Yên Tri, chúng tôi học ở trường trung học tư thục quý tộc, ai cũng xuất thân giàu có, thành tích không phải là yếu tố duy nhất chấp nhận, huống chi Lâm Yên Tri lại có vẻ ngoài quê mùa như .Lúc đó tôi thấy ta hơi đáng thương, nên đã mỉm , vỗ tay trước, sau đó trong lớp mới lác đác vang lên tiếng vỗ tay, cho đến khi tiếng vỗ tay tràn ngập mọi ngóc ngách của lớp học.Giáo viên chủ nhiệm mỉm biết ơn với tôi, chỉ tôi với Lâm Yên Tri: “Đây là lớp trưởng Kinh Vãn Mặc, em có vấn đề gì có thể nhờ ấy giúp đỡ.”Tuy , Lâm Yên Tri chưa bao giờ tìm tôi giúp đỡ.Vì có Trì Nghiên Châu bảo vệ ta – lúc đó ta vẫn là trai của tôi.Khi Lâm Yên Tri chuyển đến, trong lớp chỉ còn chỗ trống bên cạnh Trì Nghiên Châu, nên Lâm Yên Tri trở thành cùng bàn của ta.Tôi không biết liệu sự phản bội cảm của họ bắt đầu nảy sinh từ đây hay không.Ví dụ như nhà Lâm Yên Tri nghèo, ta bị hạ đường huyết nghiêm trọng, lại còn thiếu máu, có lần trong giờ tự học buổi sáng, ta còn đột nhiên ngất xỉu, là Trì Nghiên Châu bế ta đến phòng y tế.Ví dụ như dì Trì từ Bỉ trở về, mua cho tôi và Trì Nghiên Châu rất nhiều quà, khi dì bảo tôi chọn trước, Trì Nghiên Châu đứng bên cạnh lại lấy ra một hộp sô thủ công, : “Hộp này con lấy.”Lúc đó tôi còn thấy lạ, vì Trì Nghiên Châu không thích bất kỳ thứ gì ngọt, cũng chưa bao giờ thấy ta thích sô , sau đó ta còn hỏi tôi công thức bánh ngọt của đầu bếp nhà tôi, tôi thấy phiền phức, nên đã bảo đầu bếp xong rồi gửi trực tiếp cho ta.Lúc đó tôi còn tưởng Trì Nghiên Châu đổi khẩu vị.Cho đến khi tôi thấy giấy gói kẹo trên bàn học của Lâm Yên Tri, và cả bánh ngọt do đầu bếp nhà tôi mà tôi đã tặng cho Trì Nghiên Châu.Người thích ăn sô là Lâm Yên Tri, người thích bánh ngọt cũng là Lâm Yên Tri.Tôi tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một cách Trì Nghiên Châu quan tâm đến cùng bàn nghèo khó, mặc dù Trì Nghiên Châu không phải là người tốt bụng, hay lo chuyện bao đồng, cứu giúp người khác.Thực ra không phải là không nghi ngờ, chỉ là Lâm Yên Tri quá tầm thường, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc Trì Nghiên Châu sẽ phản bội tôi, thích Lâm Yên Tri.Dù sao tôi cũng ưu tú như , tôi là người xinh đẹp nhất trường, hồi “Cung tâm kế” đang hot, còn có người đặt cho tôi biệt danh là “Kinh Tam Hảo”, tất nhiên không phải tính cách giống Lưu Tam Hảo, mà là vì gia thế tốt, thành tích tốt, quan hệ tốt.Lúc đó sao tôi có thể ngờ Trì Nghiên Châu sẽ phản bội tôi, thích Lâm Yên Tri chứ?Nhưng bây giờ bảy năm đã trôi qua, Lâm Yên Tri cũng không còn dáng vẻ gầy gò, quê mùa như xưa nữa, ta ăn mặc toàn đồ hiệu, logo to tướng trên người – tuy đắt tiền có phần quê mùa và không hợp.Cô ta bước đến, mỉm với tôi, chào hỏi: “Vãn Mặc, cậu về rồi à?”Nói xong, ánh mắt ta do dự chuyển qua chuyển lại giữa tôi và Trì Nghiên Châu, ánh mắt dò xét này khiến người ta khó chịu, tôi hơi nhíu mày, có chút không vui.Trì Nghiên Châu lên tiếng trước, giọng điệu lạnh nhạt: “Sao em lại đến đây?”Lâm Yên Tri dè dặt liếc sắc mặt Trì Nghiên Châu, nụ không hiểu sao có phần đáng thương, lấy lòng: “Em đi dạo phố, nghe quản lý câu lạc bộ và bè hôm nay ở đây tổ chức tiệc đón gió cho Vãn Mặc, nên em đợi về cùng.”Cái cớ này thật là sơ hở.Cô ta còn giơ túi xách trên tay cho Trì Nghiên Châu xem: “Quản lý ở đây nghe em ở đây, còn đặc biệt tặng hai chai rượu vang, là để tỏ lòng thành kính với Trì phu nhân và Trì tổng.”
Bạn thấy sao?