6
Tống Á Hà nhíu mày:
“Có ý gì ?”
Tôi chỉ về hộp tro cốt phía xa:
“Mẹ chết rồi, trong đó là tro cốt của bà ấy…”
Chưa kịp hết câu, Tống Á Hà đã quát lên giận dữ:
“Câm miệng!”
Mặt ta đỏ bừng, mắt lửa giận, trông như muốn xông vào đánh người.
Tôi hoảng, lùi lại một bước, không dám tiếp tục lên tiếng.
Tuy Tống Á Hà chưa từng đánh tôi, tôi đâu còn tin ta nữa. Lỡ như hôm nay ta thật sự ra tay thì sao?
Ánh mắt ta đầy thất vọng:
“Tô San, em sao lại thành ra thế này?”
Tôi trấn tĩnh lại, hỏi ngược:
“Tôi thì sao chứ?”
Tống Á Hà đau đớn :
“Cho dù đã ly hôn, em cũng nên rời đi trong sự đoan trang và tử tế, ít nhất để còn có thể nhớ về một Tô San tốt đẹp.
Nhưng em bây giờ đi, chẳng khác nào một người đàn bà đanh đá!
Em đã nát mọi ký ức đẹp giữa chúng ta. Sau này mỗi lần nhớ đến em, thứ duy nhất nghĩ tới sẽ là một mụ đàn bà chua ngoa.”
Những lời đó của Tống Á Hà khiến tim tôi như bị đâm một nhát.
Người phụ nữ nào lại muốn trở thành một kẻ chua ngoa?
Người phụ nữ nào chẳng muốn giữ sự đoan trang?
Nhưng tôi có lựa chọn sao?
Tôi tay trắng, bị dồn đến đường cùng, không ầm lên thì gì ?
Tôi ngẩng đầu, ép nước mắt trở lại, lạnh:
“Tống Á Hà, người hủy hoại ký ức đẹp của chúng ta là ! Người phản bội trước cũng là ! Anh còn mặt mũi nào trách tôi?”
Tống Á Hà cau mày:
“Tô San, chúng ta đã ly hôn rồi, mà em lại vượt cả ngàn cây số đến đây chuyện, còn rủa mẹ , thật quá độc ác.”
Tôi đã bình tĩnh lại.
Nhìn người đàn ông mình từng sâu đậm, trong lòng tôi giờ không còn chút thương nào, chỉ còn lại căm hận.
Tôi chẳng buồn cãi:
“Tin hay không tùy . Mẹ chết rồi, tôi chỉ đến giao tro cốt, còn xử lý thế nào là việc của .”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi. Tôi không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, càng không muốn thấy mặt Tống Á Hà.
Ra khỏi khu nghỉ dưỡng, cảm cũng tạm ổn định lại.
Lúc này tôi mới sực nhớ mình vẫn đang livestream, vội vàng mở điện thoại lên.
Bình luận đang chạy loạn.
Số người xem đã lên đến hàng chục ngàn, vẫn đang tăng vùn vụt!
Tôi choáng. Trước giờ kênh tôi chỉ có vài nghìn người theo dõi, mỗi lần livestream nhiều lắm cũng chỉ vài trăm người xem, ai ngờ lần này lại vọt lên hàng vạn?
Chưa hết, còn có người tặng quà nữa.
Tôi :
“Các ơi, vừa rồi cãi nhau với họ, cảm quá kích nên quên mất các , xin lỗi nha.”
Vèo một cái.
Một chiếc “lâu đài” bay ngang màn hình, hiệu ứng hoành tráng vô cùng.
Là người dùng tên “Chị Ba Hứa” tặng đấy.
Tôi tròn mắt, vội vào xem phần giới thiệu.
Quà “lâu đài” trị giá 2.888 tệ. Trời ơi, thật sự có người tặng tôi món đắt sao?
Tôi vội cảm ơn:
“Cảm ơn Chị Ba Hứa đã tặng quà!”
Chị Ba Hứa nhắn lại:
【Về livestream cảnh cẩu nam cẩu nữ nhặt tro cốt, tôi sẽ tặng thêm cái nữa.】
Hả!?
Tôi sững người.
7
Bình luận lập tức nổ tung:
“Về livestream cảnh cẩu nam cẩu nữ nhặt tro cốt, tôi sẽ tặng thêm cái nữa!”
Màn hình liên tục xuất hiện thêm mấy cái “lâu đài”, hiệu ứng lấp lánh phủ đầy khung hình.
Tôi kích đến mức tay run lên.
Chuyện này… cũng ra tiền sao?
May mà tôi vẫn giữ chút lý trí, hỏi:
“Tôi quay lại livestream cảnh họ nhặt tro cốt có vi phạm quyền chân dung không ?”
【Cô có dùng hình ảnh của họ đâu, không tính là vi phạm.】
【Có đó, phải họ đồng ý mới quay.】
Bình luận bắt đầu tranh cãi sôi nổi.
Chị Ba Hứa lại :
【Chỉ cần họ đồng ý là .】
Tôi :
“Họ chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”
Đặc biệt là Chu Thanh, bụng dạ nham hiểm, lỡ thật sự kiện tôi vì vi phạm hình ảnh, e là lại phiền toái nữa.
Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ.
Dù quà tặng trong livestream vẫn đang tăng lên, tôi vẫn còn do dự.
Đúng lúc đó, phía sau vang lên tiếng bước chân:
“Tô San, đứng lại!”
Tôi quay đầu.
Thấy Tống Á Hà ôm hộp tro cốt, thở hồng hộc chạy đến trước mặt tôi, đưa hộp ra:
“Đây là cái gì?”
Trong hộp vẫn còn chút tro và mấy mảnh xương chưa cháy hết.
Có lẽ Tống Á Hà thấy hộp và xương mới sinh nghi, liền đuổi theo hỏi.
Tôi giơ điện thoại lên lắc lắc:
“Muốn tôi trả lời? Vậy đồng ý để tôi livestream không?”
Tống Á Hà trợn mắt:
“Đến nước này rồi mà em còn livestream?”
Tôi đáp:
“Chu Thanh giỏi nhất là vu oan giá họa, còn thì không bao giờ phân rõ trắng đen, lúc nào cũng bênh vực ta. Làm việc với hai người các , tôi phải giữ bằng chứng!”
“Quay đi!”
Tống Á Hà tức điên:
“Bây giờ cho tôi biết, trong này là xương của ai?”
Tôi:
“Đã rồi, là tro cốt mẹ .”
Tống Á Hà chết lặng:
“Thật sao?”
“Tất nhiên là thật! Mấy hôm trước mẹ không may ngã chết, bác cả không liên lạc với , đành đưa bà ấy đến nhà tang lễ thiêu luôn.”
“Sao lại là em mang tro cốt đến? Em biết chỗ ở bằng cách nào?”
Tống Á Hà vẫn đầy nghi ngờ, như thể tôi cố ý đến sự.
Tôi tức đến mức không thèm :
“Anh tưởng tôi muốn gặp chắc? Phi!
Người nhà không muốn đem tro cốt về, gom mười nghìn, nhờ tôi giao tận nơi.
Còn tôi biết chỗ này vì chính Chu Thanh gửi ảnh cho tôi để khoe khoang đấy!”
Sắc mặt Tống Á Hà lập tức tối sầm.
“Chồng ơi!”
Một tiếng gọi lanh lảnh vỡ sự yên tĩnh xung quanh.
Chu Thanh thở hổn hển chạy tới, lập tức khoác tay Tống Á Hà:
“Em đã rồi mà, là ta cố đám tuần trăng mật của chúng ta.
Cái hộp này chắc toàn xương mèo xương chó thôi!”
Cô ta cúi xuống nhặt một mảnh xương từ hộp tro lên, quả quyết:
“Anh xem, xương nhỏ thế này, chắc chắn là vật!”
Tôi cạn lời.
Đồ ngốc.
Tống Á Hà bắt đầu do dự.
Tôi không thể tin nổi:
“Này, định tin lời ta thật đấy à?”
Chu Thanh hùng hổ ném luôn mẩu xương trong tay đi, rồi tiến sát lại phía tôi như muốn đẩy tôi.
Tôi lập tức giơ gậy livestream lên:
“Tôi đang phát trực tiếp đấy, đừng có mà giở trò.”
Chu Thanh dừng bước.
Thấy Tống Á Hà vẫn còn bán tín bán nghi, tôi mất kiên nhẫn:
“Không tin thì tự đi hỏi bác cả của !”
Tống Á Hà ra lệnh:
“Gọi điện cho bác cả đi.”
Tôi giận dữ:
“Dựa vào đâu mà tôi phải gọi? Anh không biết bấm số chắc?”
Chu Thanh xen vào:
“Cô đúng là ngu, chẳng lẽ để Á Hà gọi điện hỏi bác mình: ‘Mẹ cháu chết rồi thật à?’ Ngại chết đi !
Cô chẳng bao giờ biết cảm thông cho ấy, bảo sao ấy không thích !”
À há, thì ra là .
Tôi lười đôi co, rút điện thoại ra gọi bác cả.
Rất nhanh đầu dây bên kia bắt máy.
“Alo, bác cả, tro cốt của mẹ chồng cũ cháu đã giao cho Tống Á Hà rồi, bị Chu Thanh đổ ra khắp nơi.”
“Cái gì?”
Bác cả gào lên trong điện thoại, chửi Chu Thanh một trận té tát.
Mặt Tống Á Hà và Chu Thanh càng lúc càng tái.
Từ tiếng chửi đổng trong điện thoại, họ đã chắc chắn:
Tro cốt thật sự là của mẹ Tống Á Hà.
Tôi dứt khoát cúp máy:
“Nghe rõ chưa?”
Tống Á Hà biến sắc:
“Không ổn rồi!”
Anh ta quay đầu chạy vào trong nhà nghỉ, Chu Thanh cũng hoảng hốt chạy theo.
【Nhanh lên, theo dõi tiếp đi!】
Màn hình điện thoại tràn ngập bình luận.
Quà tặng “vèo vèo vèo” xuất hiện.
Tổng số đã lên đến cả chục nghìn tệ!
Tôi há hốc mồm.
Không ngờ livestream đi giao tro cốt lại có thể kiếm tiền.
Bây giờ người ta đều thích xem mấy trò như thế này à?
Tôi vội cầm gậy livestream, cuống quýt đuổi theo vào trong.
9
Đến bãi rác ở ngoại ô, giữa tháng Sáu nắng nóng như đổ lửa, còn chưa bước vào đã bị mùi hôi thối xộc lên suýt chút nữa khiến tôi ngất tại chỗ.
Tống Á Hà và Chu Thanh mặt mày xám ngoét đứng chần chừ ngay trước cổng bãi rác.
Chu Thanh bịt mũi:
“Chồng à, hay là… thôi đi? Thật sự phải vào trong à?”
Tống Á Hà như vừa tỉnh lại khỏi trạng thái điên loạn, thoáng do dự.
Tôi gắng chịu đựng mùi hôi, bước tới:
“Tsk tsk, Tống Á Hà, lòng hiếu thảo của cũng chỉ đến .
Năm đó mẹ sợ tôi chiếm lợi, cố đợi chuyển sang công việc xa hơn rồi mới dùng tiền năm căn nhà mua cho chiếc BMW.
Xe là bà ấy mua, đứng tên bà ấy, đến ngồi tôi còn không ngồi. Vậy mà bà ta còn dám vỗ ngực khoe rằng mua xe cho con dâu!”
“Bà ta sợ tôi chia tài sản, kiên quyết không cho chúng ta mua nhà, bắt sửa lại căn nhà cũ, ép tôi phải tự bỏ tiền mua đồ nội thất, thiết bị điện.
Anh không ở nhà, tôi ăn uống kham khổ với bà ấy, về thì mới có đồ ngon.
Bà ta keo kiệt với tôi, keo kiệt cả với bản thân, chỉ có là ưu ái mọi thứ.”
“Bà ấy còn tôi ở nhờ nhà, bắt tôi đưa tiền sinh hoạt mỗi tháng, rồi lén dành dụm cho .
Bà ấy đề phòng tôi như phòng trộm, một lòng một dạ vì , thế mà giờ tro cốt của bà ta lẫn trong đống rác, chẳng còn nổi nguyên xác?”
Những lời này khiến Tống Á Hà như bị đâm thẳng vào tim, nghiến răng bước vào bãi rác.
Chu Thanh thì vẫn đứng chần chừ ở cổng, không muốn vào.
Tôi lập tức :
“Tôi đến để giao tro cốt, còn Chu Thanh thì không phân biệt phải trái, bảo tôi quyến rũ , rồi cố hất đổ hộp tro.
Toàn bộ quá trình đều ghi hình!
Địa chỉ nơi này cũng là ta gửi cho tôi, nếu không tôi sao biết mà tới đây?
Chẳng lẽ là gửi à?
Người chết mẹ , chính là Chu Thanh đấy!”
Sắc mặt Tống Á Hà càng lúc càng vặn vẹo, ánh mắt Chu Thanh tràn đầy phẫn nộ.
Anh ta có vẻ đã tin lời tôi.
Chu Thanh không cãi nổi, lí nhí biện minh:
“Tôi đâu biết bên trong là tro cốt…”
Tống Á Hà hít một hơi thật sâu, gào lên:
“Còn không mau vào đây!”
Chu Thanh đành phải theo vào bãi rác.
Cả hai hỏi nhân viên bãi rác về khu vực xử lý rác rồi bắt đầu leo lên “núi rác” để tìm.
Trong livestream, bình luận phát điên:
【Chị ơi, em muốn xem cẩu nam cẩu nữ bới rác!】
【Đi theo họ mau!】
Lại một đống quà tặng tràn ngập màn hình.
Fan nhiệt đến khó tin.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi lấy gói khăn giấy trong túi xách, xé ra nhét vào mũi, cầm điện thoại bước vào bãi rác.
Cảnh tượng bên trong còn kinh khủng hơn, rác chất thành từng đống như núi nhỏ, ruồi muỗi bay loạn, mùi thối muốn nôn.
Không xa, Chu Thanh và Tống Á Hà đang bới rác.
“Á á á!”
Chu Thanh giẫm trúng cái gì đó, bị một thứ nước màu sắc kỳ quái bắn lên khắp người, lập tức gào thét.
“Tôi không tìm nữa! Tìm kiểu gì chứ!”
Chu Thanh vừa khóc vừa muốn bỏ chạy.
Tống Á Hà thì cuống cuồng tìm kiếm, nổi cáu:
“Không đi! Em là vợ , mẹ cũng là mẹ em, nhất định phải tìm ra tro cốt!”
Chu Thanh hết chịu nổi:
“Anh điên à? Bà ấy là mẹ , không phải mẹ em!”
Tống Á Hà:
“Chính em sẽ coi mẹ như mẹ ruột…”
“Anh nằm mơ đi!”
Chu Thanh người đầy nước rác, cảm bùng nổ:
“Loại bà già keo kiệt như thế, ai mà coi là mẹ ruột chứ?”
Khoé mắt Tống Á Hà đỏ lên:
“Mẹ chết rồi, mà em còn dám mắng bà ấy?”
Chu Thanh biết mình lỡ lời, không cãi nữa, quay người bỏ đi.
Tống Á Hà cuống lên đuổi theo, vì nếu Chu Thanh đi thật, ta phải một mình bới rác – điều ta tuyệt đối không muốn.
“Không đi!”
Tống Á Hà túm lấy ta.
Chu Thanh giãy giụa:
“Tôi không tìm nữa! Tống Á Hà, buông ra! Anh còn là đàn ông không?”
“Nếu không phải tại em đổ hộp tro, gì có chuyện này? Phải tìm bằng !”
Hai người giằng co giữa núi rác, Chu Thanh mặc váy, khó đi lại, giãy quá mạnh liền trượt chân ngã, bị chôn luôn vào đống rác.
Lúc ta ngoi lên, toàn thân đã dính đầy những thứ không thể gọi tên.
Tống Á Hà đứng đơ tại chỗ, không ngờ Chu Thanh lại chật vật đến .
“Á á á! Tống Á Hà, dám đánh tôi, còn đẩy tôi xuống đống rác! Tôi liều với !”
Chu Thanh gào to, văng tục không ngừng.
Cô ta lao tới đẩy Tống Á Hà vào đống rác, rồi nhặt những thứ dơ bẩn bên cạnh đập lên người ta.
“Á á á!”
Tống Á Hà cũng bị dính đầy rác bẩn, gào lên phản công.
Hai người như hai con điên, bới rác rồi lại lôi rác ném nhau, một trận hỗn chiến tưng bừng, thảm vô cùng.
Bạn thấy sao?