Tro Cốt Mẹ Chồng – Chương 1

Chương 1

1.

“Chuyện này dù sao cũng phải có người lo liệu chứ, Tô San à. Trước đây mẹ chồng cháu cũng không tệ với cháu…”

Đầu dây bên kia là giọng của bác cả.

Tôi lạnh:

“Bác cả, bác câu này mà không thấy lương tâm mình đau à? Mẹ của Tống Á Hà đối xử với cháu thế nào bác không biết à? Vừa keo kiệt vừa khắt khe, suốt ngày bôi nhọ cháu, giúp Tống Á Hà với nhân của ta đuổi cháu ra khỏi nhà. Vậy mà gọi là tốt à?”

“Tôi và Tống Á Hà đã ly hôn rồi, ơn đừng phiền tôi nữa!”

“Bác biết là hai đứa ly hôn rồi, bà ấy mất rồi, cũng phải có người lo hậu sự chứ?”

Tôi cạn lời:

“Bác cả, bác biết ly hôn có nghĩa là gì không? Ly hôn rồi thì mẹ của Tống Á Hà sống hay ch .t chẳng liên quan gì đến cháu. Mà bà ấy ch .t thì tìm Tống Á Hà chứ, tìm cháu gì?”

Bác cả bắt đầu nổi giận:

“Nếu tôi tìm nó thì đã chẳng phải tìm cháu rồi!”

Ông ta còn định gì đó, tôi dứt khoát cúp máy.

Mẹ chồng cũ ngã cầu thang ch .t, không ai đứng ra lo ma chay. Họ hàng bên đó không tìm chồng cũ tôi là Tống Á Hà, nên dày mặt tìm đến tôi.

Dù sao thì bây giờ chi phí hậu sự cũng đắt đỏ, ai cũng sợ bị thiệt.

Mà tôi thì, đã ly hôn rồi, càng không muốn vác cái thiệt thòi ấy vào người.

Cúp máy xong, vẻ giận dữ mà tôi cố bày ra trên mặt nhanh chóng biến mất, tôi bịt miệng bật .

Con mụ già đáng ch .t đó cũng có ngày hôm nay!

Cái này gọi là nhân quả báo ứng, đúng là không sai.

2

Tôi và Tống Á Hà nhau từ thời đại học, lúc đầu cảm khá tốt.

Vì tôi rất muốn thoát khỏi cái gia đình gớm ghiếc mình sinh ra, nên sau khi tốt nghiệp liền theo Tống Á Hà đến thành phố ta sống, cùng ta ở bên nhau.

Ai mà ngờ, chính vì lại khiến mẹ chồng xem thường tôi.

Lúc ấy tôi đã thu dọn đồ đạc định rời đi, Tống Á Hà quỳ xuống cầu xin, còn giơ tay thề rằng sau này nhất định sẽ đối tốt với tôi, thế là tôi lại mềm lòng mà ở lại.

Sau đó tôi và Tống Á Hà kết hôn, lễ cưới tổ chức sơ sài, dĩ nhiên cũng chẳng có sính lễ hay của hồi môn gì đáng kể.

Mẹ chồng cực kỳ keo kiệt, ở nhà thì hống hách, lúc nào cũng ra lệnh sai bảo, vẫn không thừa nhận tôi.

Tất cả những điều đó, tôi đều nhẫn nhịn.

Không ngờ mới kết hôn nửa năm, Tống Á Hà lại dan díu với một ả đàn bà trong công ty.

Cô ta tên là Chu Thanh, chưa học hết cấp hai đã lăn lộn ngoài xã hội, năm nay mới vừa tròn hai mươi.

Lúc đầu tôi không nhận ra có gì mờ ám, sau này Chu Thanh cứ hay theo Tống Á Hà về nhà, miệng ngọt như mía lùi gọi ta là “sư phụ”, lộ rõ sự khiêu khích với tôi từng chút một.

Tôi tức giận, muốn chuyện cho ra lẽ, Tống Á Hà lúc nào cũng bênh vực Chu Thanh, còn :

“Thanh Thanh vẫn còn nhỏ, em so đo với ấy gì? Nhường một chút đi mà.”

Mãi đến khi tôi bắt gian ngay tại trận, chuyện mờ ám giữa hai người mới hoàn toàn bại lộ.

Sau khi sự việc vỡ lở, mẹ chồng lập tức đứng về phía Tống Á Hà và Chu Thanh, ba người liên thủ đuổi tôi ra khỏi nhà.

Cả quá trình ấy khiến người ta buồn nôn không chịu nổi.

Tôi giận đến mức lập tức ly hôn với Tống Á Hà.

Nhà cửa, xe cộ đều đứng tên mẹ chồng từ trước khi kết hôn, còn những đồ nội thất, điện máy tôi mua sau hôn nhân.

Vẫn nhớ rõ hôm ký đơn ly hôn, bà mẹ chồng cũ giọng điệu mỉa mai:

“Ôi chao, nhà họ Tống bọn tôi cũng chẳng muốn chiếm lợi lộc gì của , mấy thứ đồ nội thất điện máy đó, cứ mang đi hết đi.”

Đồ dùng đã cũ thì khó bán, có bán cũng chẳng bao nhiêu tiền.

Hôm đó tôi giận đến nỗi máu dồn lên não, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nhà kinh tởm ấy, thế là chẳng gì cả, vội vã rời đi.

Tính ra là tay trắng ra khỏi cửa.

3

Bọn họ đã đủ tởm lợm rồi, ai ngờ sau đó còn tởm lợm hơn nữa.

Ngay trong ngày ly hôn, Chu Thanh cố nắm tay Tống Á Hà, ra trước mặt tôi mà đi đăng ký kết hôn.

Bộ dạng vênh váo, trơ trẽn đến mức khiến người ta buồn nôn.

Bị cặp cẩu nam nữ ấy chơi một vố như , tôi tức không chịu nổi, cơn thù hận bốc lên tận óc, liền bỏ tiền người ngày ngày đến công ty của Tống Á Hà và Chu Thanh phát loa, rao giảng những chiến tích vĩ đại của đôi cẩu nam nữ ấy.

Chu Thanh bị chọc tức, cũng người đến chỗ tôi việc phát loa trả đũa.

Kết quả là cả ba chúng tôi đều bị công ty sa thải.

Nhưng bọn họ có nhà, có xe, có tiền.

Còn tôi chẳng có gì cả, tiền nhà, ăn uống, chi tiêu đều đội lên đầu, lại còn đổ thêm không ít tiền để đối đầu với họ, cứ kéo dài thì chỉ có tôi là chịu thiệt.

Nhưng tôi thật sự không cam tâm.

Dù tôi tay trắng, tôi cũng phải quậy cho ra trò!

Tôi đi rêu rao khắp nơi với đám họ hàng, kể lể công trạng “vĩ đại” của đôi gian phu dâm phụ ấy.

Nhưng một người phụ nữ đã gả đi như tôi, sao mong nhận sự ủng hộ từ họ hàng nhà trai?

Đa phần họ hàng đều cho rằng tôi quá ồn ào, mẹ chồng cũ cũng không ngừng xấu tôi, khiến họ ngày càng tin rằng Tống Á Hà ngoại cũng phải, vì tôi tính khí không tốt, là tôi đáng đời.

Dĩ nhiên tôi không phục, liền đến tận nhà họ hàng để tranh luận.

Bất kể người ta có đuổi thế nào, tôi cũng bám riết không buông, khiến họ phát chán.

Làm một thời gian, họ hàng bị tôi phiền quá, chẳng bênh Tống Á Hà nữa mà quay sang chửi rủa ta.

Tống Á Hà và Chu Thanh bị mắng đến mức dứt khoát cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, hai đứa kéo nhau đi hưởng tuần trăng mật “không ai quấy rầy”.

Thế là tôi chẳng tìm người, cũng chẳng có cách nào tiếp tục.

Tôi quay sang tìm mẹ chồng cũ, cầu bà ta trả lại đồ nội thất, điện máy của tôi.

Bà ta lật lọng, không chịu trả, còn học theo chiêu của Tống Á Hà — khóa cửa, biến mất không tung tích.

Tôi ầm lên vài ngày, không kham nổi nữa, chán chường, dọn đồ định rời khỏi Dung Thành, đến Thâm Quyến thử vận may.

Không ngờ vừa thu dọn xong thì nhận cuộc gọi từ bác cả.

Mẹ của Tống Á Hà… lại chết rồi.

Đúng là báo ứng thật!

4

Sau khi tôi từ chối bác cả chưa mấy hôm, ông ta lại gọi đến:

“Tô San, cháu có biết Tống Á Hà đang ở đâu không?”

Tôi đáp:

“Không biết. Chắc là đang cùng tiểu tam đi hưởng tuần trăng mật rồi?”

Bác cả im lặng vài giây rồi :

“Tô San, dù hai đứa đã ly hôn, trước đây cũng từng có nghĩa. Bác có chuyện muốn nhờ cháu.”

“Tôi nghe.”

“Mẹ chồng cháu mất đột ngột quá, chưa mua huyệt, mà xác thì không thể để lâu, mấy người họ hàng bọn bác đành phải đem đi hỏa táng.”

Bác cả tiếp:

“Tro cốt hiện đang ở chỗ bọn bác, vẫn phải chuyển giao cho Tống Á Hà…”

Nói đến đây thì tôi hiểu rồi.

Vài người họ hàng chẳng muốn bỏ tiền ra mua mộ, cũng không định tổ chức tang lễ cho bà ta.

Tống Á Hà thì lại biệt tích, mang tro cốt về nhà thì sợ xui xẻo, thế là muốn vứt lại cho tôi.

Dính đến tiền thì thân cũng chẳng còn mấy.

Hơn nữa nghe giọng bác cả, họ cũng bắt đầu chán ngấy Tống Á Hà và Chu Thanh rồi.

Tôi tức đến bật .

Vì sao lại bắt tôi nhận tro cốt chứ?

Tôi vặc lại:

“Nếu bác đưa tro cốt cho cháu, cháu sẽ đổ thẳng xuống cống.”

Bác cả khuyên nhủ:

“Đừng như thế. Bác biết cháu đang túng tiền, bọn bác gom mười nghìn, coi như phí chạy việc. Cháu giúp mang tro cốt giao cho Tống Á Hà, việc này coi như xong, thế nào?”

Mười nghìn?

Hiện tại tôi đang kẹt tiền, đúng là rất cần số tiền này.

Tôi đổi giọng:

“Được, cháu biết Tống Á Hà ở đâu.”

Tôi đến điểm hẹn, một tay nhận tiền, một tay nhận hàng, lấy tro cốt từ tay bác cả.

Sau đó tôi mở livestream:

“Các ơi, hôm nay tôi đi gửi tro cốt cho gã đàn ông tồi đây, mọi người chứng giùm tôi nhé.”

5

Tôi cầm điện thoại quay hộp tro cốt.

Khoảng thời gian sau ly hôn, tôi từng lên mạng livestream và đăng video để tìm kiếm sự ủng hộ từ dư luận.

Vừa là để xin ý kiến, vừa để trút bớt nỗi bức .

Dần dà cũng có một số người theo dõi.

Tôi livestream việc giao tro cốt, cũng là vì lo giữa đường xảy ra chuyện gì bất ngờ, ít nhất còn có nhân chứng.

Tôi bắt tàu đến thành phố lân cận.

Chẳng bao lâu đã tới khu nghỉ dưỡng trong một điểm du lịch.

Tôi biết nơi họ đang ở, vì Chu Thanh từng dùng số lạ gửi ảnh cho tôi, địa điểm chính là chỗ này.

Cô ta gửi ảnh chỉ để khoe khoang, cố khiến tôi khó chịu, để nhạo tôi là kẻ thất bại.

Khi xưa tôi và tên đàn ông cặn bã kia kết hôn, lễ cưới thì tạm bợ, không sính lễ, không ba món vàng, càng không có tuần trăng mật.

Còn Chu Thanh thì gả với tám vạn tiền sính lễ, có ba món vàng theo phong tục địa phương, lại còn đi hưởng tuần trăng mật.

Nhìn những bức ảnh ấy, tôi từng rất đau lòng.

Nhưng hôm nay, tôi không còn thấy buồn nữa.

Tôi ôm hộp tro cốt, giơ gậy livestream lên rồi gõ cửa.

“Ai ?” Một giọng chua ngọt vang lên.

Cửa vừa mở ra, khuôn mặt Chu Thanh hiện ra ngay trước mắt.

Trẻ tuổi đúng là lợi thế, chỉ cần không béo, trang điểm đậm một chút cũng có thể xinh đẹp.

“Sao lại ở đây?” Cô ta kinh ngạc.

Tôi hỏi:

“Tống Á Hà đâu?”

“Cô đã ly hôn rồi, tìm ấy gì nữa?”

Chu Thanh cảnh giác, cứ như thể tôi sắp giật chồng ta .

Tôi chẳng buồn nhiều, đi thẳng vào nhà:

“Tống Á Hà, ra đây!”

“Này? Cô gì thế? Cút ra ngoài!”

Chu Thanh nổi cáu, đẩy tôi ra khỏi phòng.

Tôi :

“Đừng cản tôi, tôi đến đưa đồ, đưa xong là đi.”

Vừa tôi vừa giơ tay ra hiệu hộp tro cốt đã bọc kín trong tay.

“Đưa cái gì chứ? Tôi thấy đến là để quyến rũ ấy thì có!”

Chu Thanh lập tức đập vào hộp tro cốt.

Hộp rơi xuống, “cạch” một tiếng văng ra đất.

“Này! Cô có biết bên trong là gì không hả?”

Tôi sững người, mãi mới thốt lên.

“Liên quan gì tôi?”

“Bên trong là tro cốt!”

Chu Thanh khựng lại:

“Cô tôi đấy à?”

“Tôi gì?”

“Cái đồ rác rưởi gì đấy!”

Chu Thanh rõ ràng không tin, giẫm mạnh lên hộp tro, rồi đá văng ra xa.

Lớp bọc bung ra, tro bụi bên trong tung tóe khắp nơi, một phần còn rơi vào khóm hoa bên cạnh.

Nhìn cảnh đó, lòng tôi có phần phức tạp.

Mẹ chồng cũ lúc còn sống luôn bảo vệ Chu Thanh và gã đàn ông tồi kia, ai ngờ sau khi chết lại không người lo tang, cuối cùng còn bị Chu Thanh giày xéo tro cốt như .

Thật đáng đời!

“Sao lại tới đây?”

Một giọng quen thuộc vang lên sau lưng.

Ngay sau đó, một người đàn ông sải bước tới, lập tức chắn Chu Thanh ra sau, cau mày tôi:

“Cô định loạn đến bao giờ nữa?”

Tôi: “…”

Tôi còn chưa câu nào mà ta đã định tội tôi rồi đấy.

Tôi chỉ vào hộp tro cốt dưới đất:

“Tôi đến giao đồ, là ta hỏng.”

Chu Thanh chu môi nũng nịu:

“Chồng ơi, người phụ nữ này tự nhiên xông vào tìm , còn chửi em, đẩy em, em tức quá nên mới lỡ tay hỏng đồ của ta…”

Tôi :

“Mọi người nghe thấy rồi đấy, chính miệng ta thừa nhận.”

Tống Á Hà lại lần nữa bênh vực Chu Thanh:

“Chính đến chuyện trước mới thành ra thế này.”

Chu Thanh tôi đầy đắc ý.

Tôi siết chặt nắm tay:

“Chu Thanh cũng tin, trước giờ vẫn ! Là ta đẩy tôi trước, tôi đang livestream, toàn bộ đều ghi lại trong video!”

Sắc mặt cả hai khẽ biến.

Tống Á Hà sang Chu Thanh, thấy ta không phản bác gì, liền biết tôi thật, vẫn lên tiếng:

“Thanh Thanh còn nhỏ, chẳng phải chỉ là một món đồ thôi sao? Hỏng thì hỏng, đừng chấp nhặt nữa…”

Tôi suýt bật vì tức.

Không phân rõ trắng đen mà cứ bênh chằm chặp, chắc đây gọi là chân ái đấy nhỉ.

Tôi :

“Tôi thì không chấp nhặt… chỉ không biết mẹ có chấp hay không thôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...