Trò Chơi Tru Tâm – Chương 4

Chương 4

12

Ba ngày trước lễ cưới, Trương Trạch Xuyên hẹn tôi gặp mặt.

Tôi suy nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định đến.

Không ngờ, người ngồi trong quán cà phê lại là Tần Hân.

Tôi lập tức quay lưng định bỏ đi, ta vội kéo tôi lại:

“Giang Phồn, chúng ta chuyện đi. Dù sao cũng từng là bè, nên kết thúc trong êm đẹp.”

Tôi khựng lại, rồi miễn cưỡng ngồi xuống.

Không khí giữa hai người trầm mặc.

Tần Hân trông gầy gò tiều tụy hơn rất nhiều, nụ ngọt ngào thường trực trên gương mặt cũng biến mất.

“Tôi đã đọc bài viết về lần đầu tiên Chu gặp .”

“Ừ.”

“Cảm giác như Chúa đã sắp đặt sai kịch bản. Người thích vốn dĩ là tôi, ta lại vì nụ của mà nhất kiến chung . Thật nực . Người ta nên ngay từ cái đầu tiên phải là tôi. Người đáng ra nên bước vào hào môn, vượt qua giai cấp, từ giã cuộc sống tầm thường chính là tôi.”

Tôi ta, lòng đầy khó xử:

“Tần Hân, thật sự bị ám ảnh đến phát điên rồi. Đời người không có nhiều đường tắt như .”

Cô ta tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo:

“Lại là những lời dạy đời đó. Cô đúng là vẫn luôn thích lên mặt dạy bảo. Cô đã trèo cao rồi, lại chặn đường của người khác, sau đó không ngừng lải nhải rằng đời người không có đường tắt.”

“Cô tự mình đi đường tắt, rồi quay lại bảo tôi rằng không có đường tắt. Giang Phồn, thật giả tạo đến mức khiến người ta ghê tởm.”

Tôi điều chỉnh hơi thở, bình tĩnh trả lời:

“Tôi chưa bao giờ phủ nhận rằng tôi là người lợi hơn trong cuộc hôn nhân này. Chu gia quả thật cao hơn gia đình tôi một bậc. Nhưng tôi cưới Chu Diễn là vì chúng tôi nhau, chứ không phải vì muốn đi đường tắt.”

“Tôi không hiểu tại sao lại coi tôi như kẻ thù. Nếu thực sự coi tôi là , tôi đáng ra phải là mối quan hệ giúp vươn lên mạnh mẽ nhất. Tôi không tin vào chuyện phụ nữ phải độc lập hoàn toàn mà không dựa vào đàn ông. Muốn thành công, phải biết tận dụng mọi nguồn lực có thể. Nếu tỉnh táo hơn, nên hiểu rằng tôi là tài nguyên của , chứ không phải kẻ thù.”

“Nhưng mắt chỉ thấy đàn ông. Cô chỉ nghĩ đến việc dựa vào hôn nhân để thay đổi cuộc đời, nằm dài phu nhân nhà giàu. Nhưng đàn ông có thể bỏ rơi . Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn. Việc dựa dẫm vào đàn ông để thay đổi giai cấp không phải là thật sự đổi đời. Chỉ khi bản thân bám rễ vững chắc trong tầng lớp đó, trở thành cây đại thụ, mới thực sự vượt qua .”

Tôi đứng dậy, bình thản :

“Tần Hân, chúng ta không cùng đường. Sau này đừng gặp lại nữa.”

Khi tôi quay lưng đi, ta gọi với theo:

“Giang Phồn, Tần Hân tôi, thà ngọc nát còn hơn ngói lành.”

Tôi không quay đầu lại.

13

Tôi bước chậm trên phố, lòng đầy trăn trở.

Có lẽ mối quan hệ giữa người với người là như . Theo thời gian, những người không cùng nhịp điệu sẽ dần rời xa cuộc đời mình.

Bỗng, từ phía sau vang lên tiếng cơ xe hơi gầm rú.

Tiếng vang lên như ánh chớp, mỗi lúc một gần.

Tôi hoảng hốt quay đầu lại.

Chỉ thấy một chiếc xe lao tới với tốc độ kinh hoàng, đầy vẻ dữ tợn.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi như mất hồn, đứng bất tại chỗ, không thể tránh né.

Một giây trước khi chiếc xe lao vào tôi, một người đàn ông lao tới, đẩy mạnh tôi sang một bên, còn ta chắn ngay trước mũi xe.

“Giang Phồn, cẩn thận!”

Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, chiếc xe bất ngờ đổi hướng, lao thẳng ra khỏi làn đường và đâm vào một tảng đá lớn ven đường với tiếng va chạm kinh hoàng.

Chiếc xe bẹp rúm phần đầu, gần như nát vụn.

Một giọng xé lòng vang lên: “Hân Hân!!”

Người vừa đẩy tôi, Trương Trạch Xuyên khóc không thành tiếng.

Anh ta lao về phía chiếc xe tan nát, miệng không ngừng gào lên:

“Hân Hân, Hân Hân, xin em đừng sao cả! Xin em đừng xảy ra chuyện!”

Tôi thấy Tần Hân trong chiếc xe đó.

Toàn thân ta đầy máu, cơ thể vặn vẹo theo một tư thế kỳ lạ, bị kẹt trong ghế lái.

Cô ta đã bất tỉnh, không rõ sống chết.

Tôi đứng đó, vừa bàng hoàng vừa sợ hãi.

Nếu không có Trương Trạch Xuyên, người nằm bất trên mặt đất lúc này đã là tôi.

Bên tai, tôi như nghe lại lời cuối cùng Tần Hân trong quán cà phê:

“Tần Hân tôi, thà ngọc nát còn hơn ngói lành.”

Không ngờ, ngọc nát của ta lại là kết cục như thế này.

14

Tôi không còn quan tâm đến Tần Hân nữa.

Cô ta sống hay chết, đã chẳng còn liên quan gì đến tôi.

Ngày cưới cuối cùng cũng đến.

Tôi và Chu Diễn đứng trước cha xứ, cùng tuyên thệ:

“Chúng con thề rằng, dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, sẽ mãi không rời không bỏ.”

Con Giang Triều của chúng tôi trang điểm như một nàng tiên hoa nhỏ.

Con bước tới, nâng hộp nhẫn cưới, đưa cho Chu Diễn và bằng giọng non nớt:

“Ba ơi, hôm nay mẹ đẹp quá!”

Chu Diễn bật , vuốt nhẹ mũi con:

“Ba cũng thấy .”

Giang Triều nhíu mũi, bắt chước người lớn, nghiêm túc :

“Đây là phúc phần mà ba tu từ nhiều kiếp đấy ạ.”

Câu của con khiến tất cả khách mời bật .

“Tiểu công chúa đáng quá, muốn cắn một cái ghê!”

“Triều Triều lại đây, để chị xoa xoa nào!”

“Cha mẹ có nhan sắc đỉnh cao, sinh con đẹp không lời nào tả nổi.”

“Ôi Chúa ơi, tôi cũng muốn có một con đáng như thế này!”

Trong tiếng vui vẻ của khách mời, lễ cưới của chúng tôi hoàn tất.

Sau đó, tôi thay một chiếc váy dạ tiệc nhẹ nhàng để tiếp khách.

Vừa ra khỏi phòng thay đồ, tôi cờ chạm mặt Trương Trạch Xuyên.

Anh ta trông râu ria xồm xoàm, cả người tiều tụy không còn chút phong thái nào của chàng trai năm ấy.

Thấy tôi, cố gượng , nhét vào tay tôi một chiếc phong bì dày:

“Giang Phồn, chúc mừng em.”

Tôi nhàn nhạt đáp:

“Cảm ơn.”

Anh khổ, tự :

“Tôi biết em không muốn thấy tôi. Nếu không phải tôi lừa em đến quán cà phê hôm đó, em đã không suýt mất mạng.”

Tôi không muốn truy cứu thêm.

Anh ta quả thực đã lừa tôi, cũng cứu tôi. Công và tội coi như bù trừ.

“Tần Hân đã qua cơn nguy kịch rồi, bị liệt toàn thân. Cả đời này ấy phải sống trên giường bệnh. Cha mẹ ấy cũng đã từ bỏ, không muốn chăm sóc nữa.”

Tôi giữ im lặng, mặt không biểu cảm.

Trương Trạch Xuyên dường như không quan tâm, như thể những lời này đã nghẹn trong lòng lâu lắm rồi, và giờ chỉ muốn ra cho nhẹ nhõm.

“Thời gian qua, tôi thường mơ về những ngày cấp ba của chúng ta. Có lẽ em không biết, người tôi thích lúc đầu là em. Sau đó, tôi dần bị thu hút bởi sự vui vẻ, hoạt bát của Tần Hân.”

“Nhưng rồi tôi mới hiểu, ấy đến với tôi chỉ để cảm nhận niềm vui từ việc cướp đi những gì đáng lẽ thuộc về em. Khi em hoàn toàn không thích tôi nữa, niềm vui đó của ấy cũng biến mất.”

Anh ta nhạt:

“Thực ra, ấy chưa bao giờ tôi. Tôi thậm chí còn nghi ngờ, liệu Tần Hân có biết thực sự là gì không.”

“Nhưng điều đó không quan trọng. Trên đời này, không phải nào cũng đáp lại. Cô ấy không tôi, cũng chẳng sao. Tôi ấy là đủ.”

“Giang Phồn, tôi sẽ không bỏ rơi ấy. Tôi sẽ chăm sóc ấy suốt phần đời còn lại.”

Nói xong, Trương Trạch Xuyên rời đi.

Giang Triều chạy đến tìm tôi, đôi mắt tròn xoe, có chút lo lắng:

“Mẹ ơi, sao mẹ khóc ?”

Tôi giật mình, đưa tay lau đi giọt nước mắt lạnh trên má.

Rồi tôi cúi xuống, nhẹ nhàng với con:

“Mẹ không khóc, chỉ là mẹ cảm thấy tiếc cho một người dì thôi.”

Tần Hân, cả đời này sẽ không bao giờ hiểu .

Vì cố gắng đi con đường tắt, đã đánh mất những gì.

( Hoàn )

12

Ba ngày trước lễ cưới, Trương Trạch Xuyên hẹn tôi gặp mặt.

Tôi suy nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định đến.

Không ngờ, người ngồi trong quán cà phê lại là Tần Hân.

Tôi lập tức quay lưng định bỏ đi, ta vội kéo tôi lại:

“Giang Phồn, chúng ta chuyện đi. Dù sao cũng từng là bè, nên kết thúc trong êm đẹp.”

Tôi khựng lại, rồi miễn cưỡng ngồi xuống.

Không khí giữa hai người trầm mặc.

Tần Hân trông gầy gò tiều tụy hơn rất nhiều, nụ ngọt ngào thường trực trên gương mặt cũng biến mất.

“Tôi đã đọc bài viết về lần đầu tiên Chu gặp .”

“Ừ.”

“Cảm giác như Chúa đã sắp đặt sai kịch bản. Người thích vốn dĩ là tôi, ta lại vì nụ của mà nhất kiến chung . Thật nực . Người ta nên ngay từ cái đầu tiên phải là tôi. Người đáng ra nên bước vào hào môn, vượt qua giai cấp, từ giã cuộc sống tầm thường chính là tôi.”

Tôi ta, lòng đầy khó xử:

“Tần Hân, thật sự bị ám ảnh đến phát điên rồi. Đời người không có nhiều đường tắt như .”

Cô ta tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo:

“Lại là những lời dạy đời đó. Cô đúng là vẫn luôn thích lên mặt dạy bảo. Cô đã trèo cao rồi, lại chặn đường của người khác, sau đó không ngừng lải nhải rằng đời người không có đường tắt.”

“Cô tự mình đi đường tắt, rồi quay lại bảo tôi rằng không có đường tắt. Giang Phồn, thật giả tạo đến mức khiến người ta ghê tởm.”

Tôi điều chỉnh hơi thở, bình tĩnh trả lời:

“Tôi chưa bao giờ phủ nhận rằng tôi là người lợi hơn trong cuộc hôn nhân này. Chu gia quả thật cao hơn gia đình tôi một bậc. Nhưng tôi cưới Chu Diễn là vì chúng tôi nhau, chứ không phải vì muốn đi đường tắt.”

“Tôi không hiểu tại sao lại coi tôi như kẻ thù. Nếu thực sự coi tôi là , tôi đáng ra phải là mối quan hệ giúp vươn lên mạnh mẽ nhất. Tôi không tin vào chuyện phụ nữ phải độc lập hoàn toàn mà không dựa vào đàn ông. Muốn thành công, phải biết tận dụng mọi nguồn lực có thể. Nếu tỉnh táo hơn, nên hiểu rằng tôi là tài nguyên của , chứ không phải kẻ thù.”

“Nhưng mắt chỉ thấy đàn ông. Cô chỉ nghĩ đến việc dựa vào hôn nhân để thay đổi cuộc đời, nằm dài phu nhân nhà giàu. Nhưng đàn ông có thể bỏ rơi . Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn. Việc dựa dẫm vào đàn ông để thay đổi giai cấp không phải là thật sự đổi đời. Chỉ khi bản thân bám rễ vững chắc trong tầng lớp đó, trở thành cây đại thụ, mới thực sự vượt qua .”

Tôi đứng dậy, bình thản :

“Tần Hân, chúng ta không cùng đường. Sau này đừng gặp lại nữa.”

Khi tôi quay lưng đi, ta gọi với theo:

“Giang Phồn, Tần Hân tôi, thà ngọc nát còn hơn ngói lành.”

Tôi không quay đầu lại.

13

Tôi bước chậm trên phố, lòng đầy trăn trở.

Có lẽ mối quan hệ giữa người với người là như . Theo thời gian, những người không cùng nhịp điệu sẽ dần rời xa cuộc đời mình.

Bỗng, từ phía sau vang lên tiếng cơ xe hơi gầm rú.

Tiếng vang lên như ánh chớp, mỗi lúc một gần.

Tôi hoảng hốt quay đầu lại.

Chỉ thấy một chiếc xe lao tới với tốc độ kinh hoàng, đầy vẻ dữ tợn.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi như mất hồn, đứng bất tại chỗ, không thể tránh né.

Một giây trước khi chiếc xe lao vào tôi, một người đàn ông lao tới, đẩy mạnh tôi sang một bên, còn ta chắn ngay trước mũi xe.

“Giang Phồn, cẩn thận!”

Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, chiếc xe bất ngờ đổi hướng, lao thẳng ra khỏi làn đường và đâm vào một tảng đá lớn ven đường với tiếng va chạm kinh hoàng.

Chiếc xe bẹp rúm phần đầu, gần như nát vụn.

Một giọng xé lòng vang lên: “Hân Hân!!”

Người vừa đẩy tôi, Trương Trạch Xuyên khóc không thành tiếng.

Anh ta lao về phía chiếc xe tan nát, miệng không ngừng gào lên:

“Hân Hân, Hân Hân, xin em đừng sao cả! Xin em đừng xảy ra chuyện!”

Tôi thấy Tần Hân trong chiếc xe đó.

Toàn thân ta đầy máu, cơ thể vặn vẹo theo một tư thế kỳ lạ, bị kẹt trong ghế lái.

Cô ta đã bất tỉnh, không rõ sống chết.

Tôi đứng đó, vừa bàng hoàng vừa sợ hãi.

Nếu không có Trương Trạch Xuyên, người nằm bất trên mặt đất lúc này đã là tôi.

Bên tai, tôi như nghe lại lời cuối cùng Tần Hân trong quán cà phê:

“Tần Hân tôi, thà ngọc nát còn hơn ngói lành.”

Không ngờ, ngọc nát của ta lại là kết cục như thế này.

14

Tôi không còn quan tâm đến Tần Hân nữa.

Cô ta sống hay chết, đã chẳng còn liên quan gì đến tôi.

Ngày cưới cuối cùng cũng đến.

Tôi và Chu Diễn đứng trước cha xứ, cùng tuyên thệ:

“Chúng con thề rằng, dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, sẽ mãi không rời không bỏ.”

Con Giang Triều của chúng tôi trang điểm như một nàng tiên hoa nhỏ.

Con bước tới, nâng hộp nhẫn cưới, đưa cho Chu Diễn và bằng giọng non nớt:

“Ba ơi, hôm nay mẹ đẹp quá!”

Chu Diễn bật , vuốt nhẹ mũi con:

“Ba cũng thấy .”

Giang Triều nhíu mũi, bắt chước người lớn, nghiêm túc :

“Đây là phúc phần mà ba tu từ nhiều kiếp đấy ạ.”

Câu của con khiến tất cả khách mời bật .

“Tiểu công chúa đáng quá, muốn cắn một cái ghê!”

“Triều Triều lại đây, để chị xoa xoa nào!”

“Cha mẹ có nhan sắc đỉnh cao, sinh con đẹp không lời nào tả nổi.”

“Ôi Chúa ơi, tôi cũng muốn có một con đáng như thế này!”

Trong tiếng vui vẻ của khách mời, lễ cưới của chúng tôi hoàn tất.

Sau đó, tôi thay một chiếc váy dạ tiệc nhẹ nhàng để tiếp khách.

Vừa ra khỏi phòng thay đồ, tôi cờ chạm mặt Trương Trạch Xuyên.

Anh ta trông râu ria xồm xoàm, cả người tiều tụy không còn chút phong thái nào của chàng trai năm ấy.

Thấy tôi, cố gượng , nhét vào tay tôi một chiếc phong bì dày:

“Giang Phồn, chúc mừng em.”

Tôi nhàn nhạt đáp:

“Cảm ơn.”

Anh khổ, tự :

“Tôi biết em không muốn thấy tôi. Nếu không phải tôi lừa em đến quán cà phê hôm đó, em đã không suýt mất mạng.”

Tôi không muốn truy cứu thêm.

Anh ta quả thực đã lừa tôi, cũng cứu tôi. Công và tội coi như bù trừ.

“Tần Hân đã qua cơn nguy kịch rồi, bị liệt toàn thân. Cả đời này ấy phải sống trên giường bệnh. Cha mẹ ấy cũng đã từ bỏ, không muốn chăm sóc nữa.”

Tôi giữ im lặng, mặt không biểu cảm.

Trương Trạch Xuyên dường như không quan tâm, như thể những lời này đã nghẹn trong lòng lâu lắm rồi, và giờ chỉ muốn ra cho nhẹ nhõm.

“Thời gian qua, tôi thường mơ về những ngày cấp ba của chúng ta. Có lẽ em không biết, người tôi thích lúc đầu là em. Sau đó, tôi dần bị thu hút bởi sự vui vẻ, hoạt bát của Tần Hân.”

“Nhưng rồi tôi mới hiểu, ấy đến với tôi chỉ để cảm nhận niềm vui từ việc cướp đi những gì đáng lẽ thuộc về em. Khi em hoàn toàn không thích tôi nữa, niềm vui đó của ấy cũng biến mất.”

Anh ta nhạt:

“Thực ra, ấy chưa bao giờ tôi. Tôi thậm chí còn nghi ngờ, liệu Tần Hân có biết thực sự là gì không.”

“Nhưng điều đó không quan trọng. Trên đời này, không phải nào cũng đáp lại. Cô ấy không tôi, cũng chẳng sao. Tôi ấy là đủ.”

“Giang Phồn, tôi sẽ không bỏ rơi ấy. Tôi sẽ chăm sóc ấy suốt phần đời còn lại.”

Nói xong, Trương Trạch Xuyên rời đi.

Giang Triều chạy đến tìm tôi, đôi mắt tròn xoe, có chút lo lắng:

“Mẹ ơi, sao mẹ khóc ?”

Tôi giật mình, đưa tay lau đi giọt nước mắt lạnh trên má.

Rồi tôi cúi xuống, nhẹ nhàng với con:

“Mẹ không khóc, chỉ là mẹ cảm thấy tiếc cho một người dì thôi.”

Tần Hân, cả đời này sẽ không bao giờ hiểu .

Vì cố gắng đi con đường tắt, đã đánh mất những gì.

( Hoàn )

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...