Trò Chơi Tru Tâm – Chương 1

Chương 1

1

Sau khi dạo quanh cửa hàng trang sức, tôi cảm thấy mệt mỏi và lại lướt mạng. Một bài viết với rất nhiều lượt thích hiện lên:

[Cô thân sắp dùng hôn nhân để thay đổi giai cấp, tôi thật sự rất ghen tị, phải sao đây?]

Tác giả bài viết chia sẻ rằng, thân đều xuất thân từ những gia đình bình thường ở một thị trấn nhỏ.

Gia cảnh tương đương, học vấn ngang nhau, ngoại hình mỗi người một vẻ, thậm chí thân của không đẹp bằng .

“Tôi là kiểu con ngọt ngào, đôi mắt to tròn, làn da trắng, nụ rạng rỡ đầy cuốn hút.”

“Nói thật, thân tôi cũng xinh, kiểu xinh của ấy lại mang nét sắc sảo, qua chẳng giống một tốt đẹp.”

“Ban đầu chúng tôi đều là những người bình thường. Vậy mà bây giờ, tôi khoe ảnh đang tắm nắng ở Maldives, hoặc tham dự dạ tiệc trên du thuyền sang trọng. Trong nhà còn có cả tủ đầy túi Hermes.”

“Nghe vị hôn phu của ấy là con nhà giàu với khối tài sản hàng trăm triệu. Rõ ràng xuất phát điểm như nhau, mà bây giờ ấy và tôi đã là người của hai thế giới khác nhau. Tại sao ấy lại có thể trở thành phượng hoàng cao quý? Tôi thật sự rất ghen tị. Làm sao để vượt qua cảm giác này?”

Phần lớn bình luận đều khuyên hãy giữ bình tĩnh và điều chỉnh cảm .

“Ghen tị là điều bình thường, ai cũng sẽ có lúc như . Quan trọng là phải biết kiềm chế cảm tiêu cực và tập trung vào bản thân mình.”

Nhưng chỉ có một bình luận nổi bật:

“Cô có gì để nắm thóp mình không? Thay vì ngồi đây oán than, chi bằng hành , hỏng và cướp lấy cơ hội.”

Ngay dưới đó, là một dòng chữ nhỏ: Tác giả đã thích bình luận này.

Tôi có cảm giác lạ lùng lướt qua trong lòng.

Tò mò, tôi nhấn vào trang cá nhân của tác giả bài viết và phát hiện đây chỉ là một tài khoản phụ màu hồng trên ứng dụng Momo.

Khi đang suy nghĩ, Chu Diễn, người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề bên cạnh, nghiêng người lại gần, vòng tay qua eo tôi và thì thầm bên tai:

“Đang xem gì mà chăm ?”

Một hành thật táo bạo.

Tôi bật , bằng ánh mắt chế giễu rồi giơ điện thoại ra cho xem bài viết:

“Em lấy , chẳng phải cũng là thay đổi giai cấp sao? Cảm ơn Chu tổng đã cho em cơ hội trở thành phượng hoàng cao quý.”

Chu Diễn liếc qua, mày khẽ nhướn, rồi bật nhẹ:

“Phồn Phồn của vốn đã là phượng hoàng. Em xem, biết bao nhiêu cành cây có thể đậu, mà em chọn đúng cành của . Đây là phúc phận mà tu luyện mấy đời mới có .”

Tôi không nhịn mà bật khúc khích, ôm lấy mặt và hôn một cái.

Thật khó tưởng tượng, một Chu Diễn mạnh mẽ và quyết đoán trên thương trường lại là một người đàn ông si đến .

Năm đó, gia đình Chu Diễn gặp phải khủng hoảng nghiêm trọng.

Mẹ của ép phải kết hôn với một tiểu thư giàu có để giúp gia đình vượt qua khó khăn.

Nhưng Chu Diễn nhất quyết không chịu.

Bà tìm đến tôi, không phải với thái độ kiêu ngạo của một phu nhân danh giá, mà là sự mềm mỏng và đầy đau khổ.

“Chu gia sắp sụp đổ rồi. Chỉ có liên hôn mới cứu gia đình này.”

Bà khóc, cầu xin tôi rời xa Chu Diễn.

Trái tim tôi như bị xé nát, cuối cùng vẫn đồng ý.

Trước khi đi, bà đưa cho tôi một tấm thẻ trị giá một triệu.

“Tôi không muốn dùng tiền ô uế cảm của hai người. Nhưng con cần có chút tiền để phòng thân.”

Để bà yên tâm, tôi nhận thẻ rồi quay về lời chia tay với Chu Diễn.

Chúng tôi chia tay trong đau đớn.

Tôi dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để đuổi đi. Tôi thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Dù tôi có khóc, gào thét, nát ngôi nhà mà chúng tôi từng vun đắp, cũng chỉ ôm tôi thật chặt, đôi mắt đỏ hoe, cầu xin tôi đừng rời bỏ .

Sáu năm sau khi chia xa, Chu Diễn không khuất phục trước áp lực gia tộc.

Anh liều lĩnh thực hiện hàng loạt quyết định đầu tư mạo hiểm, cuối cùng xoay chuyển thế, đưa Chu gia từ bờ vực sản trở thành huyền thoại đầu tư.

Tôi cứ ngỡ cả đời này sẽ không còn gặp lại .

Nhưng hóa ra, có thể băng núi vượt biển. Gương đã vỡ cũng có thể lành.

2

Chu Diễn bị tôi hôn đến đỏ cả tai.

Anh đặt bàn tay lớn lên sau gáy tôi, định phản khách thành chủ hôn lại.

Đúng lúc này, màn hình điện thoại của hiện lên một tin nhắn WeChat.

Anh mở ra xem, hóa ra là tin nhắn từ thân Tần Hân của tôi:

“Anh Chu, tôi đã suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể trơ mắt bị lừa dối.”

“Giang Phồn khi đi du học ở nước ngoài đã mang thai trước khi kết hôn và sinh con cho người đàn ông khác. Anh có biết chuyện này không?”

Tôi thấy lòng mình lạnh buốt.

Hóa ra linh cảm mơ hồ trước đó đã thành sự thật.

Khi thấy bài đăng trên mạng, dù tác giả cố sửa đổi một số thông tin để không bị người quen nhận ra, người trong cuộc như tôi vẫn dễ dàng nhận ra sự liên quan.

Tôi và Tần Hân là thân từ nhỏ, biết rõ mọi bí mật không muốn ai biết của đối phương. Tình hơn hai mươi năm khiến chúng tôi thân như chị em.

Tôi không ngờ ấy lại phản bội tôi.

Không thấy Chu Diễn trả lời, có lẽ Tần Hân sốt ruột, tiếp tục nhắn thêm vài tin:

“Khi còn du học ở Mỹ, cuộc sống riêng của Giang Phồn rất lộn xộn. Cô ấy chẳng ngại qua lại với cả người da trắng, da đen. Khi về nước, tôi còn từng đi cùng ấy đến bệnh viện phụ khoa vài lần.”

“Lần trước mời tôi và Giang Phồn ăn tối, chỉ dáng vẻ và cách chuyện của là tôi biết là người đàn ông tốt. Người tốt không nên bị những xấu xa lừa gạt.”

“Với xuất thân cao quý như , chắc không biết những tầng lớp thấp thường dùng thủ đoạn gì để săn đón người giàu đâu. Quả thật phòng không nổi.”

Tần Hân nghĩ rằng ta đang nắm giữ bí mật của tôi.

Trong gia đình hào môn, ngoài việc coi trọng môn đăng hộ đối, sự trong sạch của gia thế cũng rất quan trọng.

Mà gia đình tôi và Chu gia vốn dĩ đã không xứng.

Nếu chuyện tôi từng mang thai ngoài giá thú bị lộ ra, thì thanh danh của tôi coi như bị hủy hoại hoàn toàn.

Nhưng có lẽ ta không bao giờ nghĩ tới một điều.

Tôi và Chu Diễn là mối đầu của nhau, và Giang Triều, con tôi chính là con ruột của Chu Diễn.

Sau khi chia tay Chu Diễn, tôi sang Mỹ du học và phát hiện mình đã mang thai.

Mười tháng mang nặng đẻ đau, tôi sinh hạ một bé đáng và thông minh, đặt tên là Giang Triều.

Ban đầu, tôi không định kể chuyện này cho bất kỳ ai.

Nhưng trong một lần gọi video với Tần Hân, ta phát hiện ra vài dấu hiệu bất thường. Sau một hồi ép hỏi, tôi đành thật rằng mình đã sinh con ở Mỹ.

Cô ta vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn thề sẽ giữ bí mật giúp tôi.

Bây giờ những tin nhắn WeChat này, tôi chỉ thấy nực .

3

Thấy tôi tâm trạng sa sút, vành mắt đã đỏ lên, Chu Diễn vội vàng an ủi:

“Đừng buồn, Phồn Phồn. Một kẻ lòng dạ hiểm độc như không xứng của em.”

Anh nắm chặt tay đến mức các khớp trắng bệch:

“Chỉ là một con hề nhảy nhót. Đừng Triều Triều là con ruột của , dù không phải, chỉ cần là con của em, cũng coi như con ruột.”

Nghe , tôi vừa nghĩ vừa giận, càng nghĩ càng ấm ức:

“Lúc trước, ta muốn thi nghiên cứu sinh không gia đình ủng hộ, cũng chẳng có tiền tiết kiệm. Em đã chu cấp cho ta cả một năm. Thế mà giờ ta lại đáp trả em như thế này? Hết đâm lén sau lưng lại dựng chuyện bôi nhọ, hết lần này đến lần khác dội nước bẩn lên người em. Đúng là lòng tốt bị chó ăn mất rồi! Nếu không xả cơn giận này, cả đời này em cũng ngủ không ngon!”

Chu Diễn từ trước đến nay luôn tàn nhẫn với người ngoài, có thù tất báo.

“Cô ta không phải muốn trèo cao sao? Để ta trèo.”

Anh nheo mắt, ánh sắc như cáo tinh:

“Phồn Phồn, em có biết cách tốt nhất để khiến một người phát điên là gì không?”

“Là khi họ chỉ cách thành công một bước, lại ngã xuống một cú đau đớn.”

Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại và hiểu ngay ý .

“Ý là giả vờ diễn trò, kéo dài hy vọng của ta?”

Diễn kịch thôi mà.

Nếu Tần Hân có thể giả người chính trực, thì Chu Diễn hoàn toàn có thể diễn vai một tổng tài não tàn, phát điên vì bị vợ chưa cưới lừa gạt, rồi quyết tâm báo thù.

Ý tưởng này khiến tôi bật .

Tâm trạng chán nản lập tức tan biến, tôi thậm chí còn đề xuất thêm:

“Tổng tài não tàn quyết định vạch trần bộ mặt thật của em ngay trong lễ cưới, em mất mặt trước tất cả khách mời.”

Chu Diễn mỉm , nắm lấy tay tôi và hôn nhẹ:

“Dùng kế này của em. Anh sẽ hẹn gặp ta trước, sau đó để trợ lý Lâm đóng giả chuyện với ta.”

Tôi thấy cách này rất khả thi.

Chu Diễn cầm điện thoại, nhắn lại cho Tần Hân:

“Cô Tần, ngày mai có thời gian không? Chúng ta chuyện trực tiếp.”

Tần Hân trả lời ngay:

“Có chứ! Xin hỏi gặp ở đâu?”

1

Sau khi dạo quanh cửa hàng trang sức, tôi cảm thấy mệt mỏi và lại lướt mạng. Một bài viết với rất nhiều lượt thích hiện lên:

[Cô thân sắp dùng hôn nhân để thay đổi giai cấp, tôi thật sự rất ghen tị, phải sao đây?]

Tác giả bài viết chia sẻ rằng, thân đều xuất thân từ những gia đình bình thường ở một thị trấn nhỏ.

Gia cảnh tương đương, học vấn ngang nhau, ngoại hình mỗi người một vẻ, thậm chí thân của không đẹp bằng .

“Tôi là kiểu con ngọt ngào, đôi mắt to tròn, làn da trắng, nụ rạng rỡ đầy cuốn hút.”

“Nói thật, thân tôi cũng xinh, kiểu xinh của ấy lại mang nét sắc sảo, qua chẳng giống một tốt đẹp.”

“Ban đầu chúng tôi đều là những người bình thường. Vậy mà bây giờ, tôi khoe ảnh đang tắm nắng ở Maldives, hoặc tham dự dạ tiệc trên du thuyền sang trọng. Trong nhà còn có cả tủ đầy túi Hermes.”

“Nghe vị hôn phu của ấy là con nhà giàu với khối tài sản hàng trăm triệu. Rõ ràng xuất phát điểm như nhau, mà bây giờ ấy và tôi đã là người của hai thế giới khác nhau. Tại sao ấy lại có thể trở thành phượng hoàng cao quý? Tôi thật sự rất ghen tị. Làm sao để vượt qua cảm giác này?”

Phần lớn bình luận đều khuyên hãy giữ bình tĩnh và điều chỉnh cảm .

“Ghen tị là điều bình thường, ai cũng sẽ có lúc như . Quan trọng là phải biết kiềm chế cảm tiêu cực và tập trung vào bản thân mình.”

Nhưng chỉ có một bình luận nổi bật:

“Cô có gì để nắm thóp mình không? Thay vì ngồi đây oán than, chi bằng hành , hỏng và cướp lấy cơ hội.”

Ngay dưới đó, là một dòng chữ nhỏ: Tác giả đã thích bình luận này.

Tôi có cảm giác lạ lùng lướt qua trong lòng.

Tò mò, tôi nhấn vào trang cá nhân của tác giả bài viết và phát hiện đây chỉ là một tài khoản phụ màu hồng trên ứng dụng Momo.

Khi đang suy nghĩ, Chu Diễn, người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề bên cạnh, nghiêng người lại gần, vòng tay qua eo tôi và thì thầm bên tai:

“Đang xem gì mà chăm ?”

Một hành thật táo bạo.

Tôi bật , bằng ánh mắt chế giễu rồi giơ điện thoại ra cho xem bài viết:

“Em lấy , chẳng phải cũng là thay đổi giai cấp sao? Cảm ơn Chu tổng đã cho em cơ hội trở thành phượng hoàng cao quý.”

Chu Diễn liếc qua, mày khẽ nhướn, rồi bật nhẹ:

“Phồn Phồn của vốn đã là phượng hoàng. Em xem, biết bao nhiêu cành cây có thể đậu, mà em chọn đúng cành của . Đây là phúc phận mà tu luyện mấy đời mới có .”

Tôi không nhịn mà bật khúc khích, ôm lấy mặt và hôn một cái.

Thật khó tưởng tượng, một Chu Diễn mạnh mẽ và quyết đoán trên thương trường lại là một người đàn ông si đến .

Năm đó, gia đình Chu Diễn gặp phải khủng hoảng nghiêm trọng.

Mẹ của ép phải kết hôn với một tiểu thư giàu có để giúp gia đình vượt qua khó khăn.

Nhưng Chu Diễn nhất quyết không chịu.

Bà tìm đến tôi, không phải với thái độ kiêu ngạo của một phu nhân danh giá, mà là sự mềm mỏng và đầy đau khổ.

“Chu gia sắp sụp đổ rồi. Chỉ có liên hôn mới cứu gia đình này.”

Bà khóc, cầu xin tôi rời xa Chu Diễn.

Trái tim tôi như bị xé nát, cuối cùng vẫn đồng ý.

Trước khi đi, bà đưa cho tôi một tấm thẻ trị giá một triệu.

“Tôi không muốn dùng tiền ô uế cảm của hai người. Nhưng con cần có chút tiền để phòng thân.”

Để bà yên tâm, tôi nhận thẻ rồi quay về lời chia tay với Chu Diễn.

Chúng tôi chia tay trong đau đớn.

Tôi dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để đuổi đi. Tôi thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Dù tôi có khóc, gào thét, nát ngôi nhà mà chúng tôi từng vun đắp, cũng chỉ ôm tôi thật chặt, đôi mắt đỏ hoe, cầu xin tôi đừng rời bỏ .

Sáu năm sau khi chia xa, Chu Diễn không khuất phục trước áp lực gia tộc.

Anh liều lĩnh thực hiện hàng loạt quyết định đầu tư mạo hiểm, cuối cùng xoay chuyển thế, đưa Chu gia từ bờ vực sản trở thành huyền thoại đầu tư.

Tôi cứ ngỡ cả đời này sẽ không còn gặp lại .

Nhưng hóa ra, có thể băng núi vượt biển. Gương đã vỡ cũng có thể lành.

2

Chu Diễn bị tôi hôn đến đỏ cả tai.

Anh đặt bàn tay lớn lên sau gáy tôi, định phản khách thành chủ hôn lại.

Đúng lúc này, màn hình điện thoại của hiện lên một tin nhắn WeChat.

Anh mở ra xem, hóa ra là tin nhắn từ thân Tần Hân của tôi:

“Anh Chu, tôi đã suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể trơ mắt bị lừa dối.”

“Giang Phồn khi đi du học ở nước ngoài đã mang thai trước khi kết hôn và sinh con cho người đàn ông khác. Anh có biết chuyện này không?”

Tôi thấy lòng mình lạnh buốt.

Hóa ra linh cảm mơ hồ trước đó đã thành sự thật.

Khi thấy bài đăng trên mạng, dù tác giả cố sửa đổi một số thông tin để không bị người quen nhận ra, người trong cuộc như tôi vẫn dễ dàng nhận ra sự liên quan.

Tôi và Tần Hân là thân từ nhỏ, biết rõ mọi bí mật không muốn ai biết của đối phương. Tình hơn hai mươi năm khiến chúng tôi thân như chị em.

Tôi không ngờ ấy lại phản bội tôi.

Không thấy Chu Diễn trả lời, có lẽ Tần Hân sốt ruột, tiếp tục nhắn thêm vài tin:

“Khi còn du học ở Mỹ, cuộc sống riêng của Giang Phồn rất lộn xộn. Cô ấy chẳng ngại qua lại với cả người da trắng, da đen. Khi về nước, tôi còn từng đi cùng ấy đến bệnh viện phụ khoa vài lần.”

“Lần trước mời tôi và Giang Phồn ăn tối, chỉ dáng vẻ và cách chuyện của là tôi biết là người đàn ông tốt. Người tốt không nên bị những xấu xa lừa gạt.”

“Với xuất thân cao quý như , chắc không biết những tầng lớp thấp thường dùng thủ đoạn gì để săn đón người giàu đâu. Quả thật phòng không nổi.”

Tần Hân nghĩ rằng ta đang nắm giữ bí mật của tôi.

Trong gia đình hào môn, ngoài việc coi trọng môn đăng hộ đối, sự trong sạch của gia thế cũng rất quan trọng.

Mà gia đình tôi và Chu gia vốn dĩ đã không xứng.

Nếu chuyện tôi từng mang thai ngoài giá thú bị lộ ra, thì thanh danh của tôi coi như bị hủy hoại hoàn toàn.

Nhưng có lẽ ta không bao giờ nghĩ tới một điều.

Tôi và Chu Diễn là mối đầu của nhau, và Giang Triều, con tôi chính là con ruột của Chu Diễn.

Sau khi chia tay Chu Diễn, tôi sang Mỹ du học và phát hiện mình đã mang thai.

Mười tháng mang nặng đẻ đau, tôi sinh hạ một bé đáng và thông minh, đặt tên là Giang Triều.

Ban đầu, tôi không định kể chuyện này cho bất kỳ ai.

Nhưng trong một lần gọi video với Tần Hân, ta phát hiện ra vài dấu hiệu bất thường. Sau một hồi ép hỏi, tôi đành thật rằng mình đã sinh con ở Mỹ.

Cô ta vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn thề sẽ giữ bí mật giúp tôi.

Bây giờ những tin nhắn WeChat này, tôi chỉ thấy nực .

3

Thấy tôi tâm trạng sa sút, vành mắt đã đỏ lên, Chu Diễn vội vàng an ủi:

“Đừng buồn, Phồn Phồn. Một kẻ lòng dạ hiểm độc như không xứng của em.”

Anh nắm chặt tay đến mức các khớp trắng bệch:

“Chỉ là một con hề nhảy nhót. Đừng Triều Triều là con ruột của , dù không phải, chỉ cần là con của em, cũng coi như con ruột.”

Nghe , tôi vừa nghĩ vừa giận, càng nghĩ càng ấm ức:

“Lúc trước, ta muốn thi nghiên cứu sinh không gia đình ủng hộ, cũng chẳng có tiền tiết kiệm. Em đã chu cấp cho ta cả một năm. Thế mà giờ ta lại đáp trả em như thế này? Hết đâm lén sau lưng lại dựng chuyện bôi nhọ, hết lần này đến lần khác dội nước bẩn lên người em. Đúng là lòng tốt bị chó ăn mất rồi! Nếu không xả cơn giận này, cả đời này em cũng ngủ không ngon!”

Chu Diễn từ trước đến nay luôn tàn nhẫn với người ngoài, có thù tất báo.

“Cô ta không phải muốn trèo cao sao? Để ta trèo.”

Anh nheo mắt, ánh sắc như cáo tinh:

“Phồn Phồn, em có biết cách tốt nhất để khiến một người phát điên là gì không?”

“Là khi họ chỉ cách thành công một bước, lại ngã xuống một cú đau đớn.”

Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại và hiểu ngay ý .

“Ý là giả vờ diễn trò, kéo dài hy vọng của ta?”

Diễn kịch thôi mà.

Nếu Tần Hân có thể giả người chính trực, thì Chu Diễn hoàn toàn có thể diễn vai một tổng tài não tàn, phát điên vì bị vợ chưa cưới lừa gạt, rồi quyết tâm báo thù.

Ý tưởng này khiến tôi bật .

Tâm trạng chán nản lập tức tan biến, tôi thậm chí còn đề xuất thêm:

“Tổng tài não tàn quyết định vạch trần bộ mặt thật của em ngay trong lễ cưới, em mất mặt trước tất cả khách mời.”

Chu Diễn mỉm , nắm lấy tay tôi và hôn nhẹ:

“Dùng kế này của em. Anh sẽ hẹn gặp ta trước, sau đó để trợ lý Lâm đóng giả chuyện với ta.”

Tôi thấy cách này rất khả thi.

Chu Diễn cầm điện thoại, nhắn lại cho Tần Hân:

“Cô Tần, ngày mai có thời gian không? Chúng ta chuyện trực tiếp.”

Tần Hân trả lời ngay:

“Có chứ! Xin hỏi gặp ở đâu?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...