Tần Mộ Chu mở màn bằng một câu khiêu khích, chàng trai áo hoodie cũng không chịu lép vế, đáp trả gay gắt.
Sau vài lời giao đấu bằng mồm, trận 1v1 chính thức bắt đầu.
“Cậu ấy giỏi quá!”
Tôi chằm chằm vào Tần Mộ Chu trên sân, hoàn toàn ngây người.
“Còn phải hỏi? Hồi cấp ba nó là trụ cột đội bóng rổ mà. Ban đầu định tham gia đội bóng rổ của trường mình, nếu không vì Trương Chi Dao… Thôi, nhắc tới thấy xui!”
Tần Mộ Nhan bĩu môi, rõ ràng là có ký ức không mấy vui vẻ.
“Báo chí đâu rồi? Đừng có lo xem bóng, mở diễn đàn trường ra coi ngay!”
Một đàn chị từ đâu xuất hiện, dí điện thoại thẳng vào mặt tôi và Tần Mộ Nhan.
“Nghe trên tường tỏ là cùng phòng của chị Tần Mộ Chu.”
“Tự biên tự diễn à?”
Bình luận đầu là từ dân hóng chuyện, bình luận sau thì khỏi cũng biết—chính là của Trương Chi Dao.
Đàn chị cất điện thoại, thở dài đầy thất vọng.
“Hà Niên Niên, nếu cậu thật sự không quen biết hot boy nào, đáng lẽ phải hỏi tôi chứ? Đi mượn ngay em trai cùng phòng thế này, dễ bị phát hiện lắm. Giờ thì Trương Chi Dao có khi đến rớt cằm rồi.”
Một đàn em cùng khoa cũng không cam tâm:
“Đúng đó! Các chị mà sớm, em có cả đống em đẹp trai cho mượn nè! Giờ thì tiêu rồi, bị bọn khoa Diễn xuất chọc quê cả năm mất thôi.”
Tôi ôm đầu.
“Không thể nào… Chẳng lẽ ai cũng nhận ra là tôi tự đăng à? Câu chuyện tôi dựng lên giả trân sao?”
Đàn chị trợn trắng mắt.
“Ảnh trên tường tỏ có cùng một bối cảnh, cùng một tiêu cự, cùng một tông màu với ảnh trên story của mấy người trong phòng cậu. Bọn tôi đâu có ngu.
Hà Niên Niên, nếu lát nữa bị khoa Diễn xuất vào mặt, cậu chính là tội đồ của khoa Báo chí đó!”
Đúng lúc này, ở trung tâm sân bóng, Tần Mộ Chu dùng tác giả lừa đối thủ, bật cao ném bóng, ghi ba điểm tuyệt đẹp.
Cả sân im lặng trong giây lát.
Rồi ngay sau đó, đám đông vỡ òa trong tiếng hò reo.
Trận đấu kết thúc.
5
“Tần Mộ Chu, đây chẳng phải là cùng phòng của chị cậu sao?”
Một nữ sinh khoa Diễn xuất cố ý lên tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý.
Vừa nghe xong, đám đông liền bắt đầu bàn tán xôn xao.
Xong đời rồi.
Tôi tuyệt vọng.
Giờ chỉ có thể trông chờ vào diễn xuất của Tần Mộ Chu.
Chỉ cần lộ một chút sơ hở thôi, tôi sẽ bị đóng đinh trên cột mốc “nỗi nhục” của khoa Báo chí mãi mãi.
“Đúng .”
Tần Mộ Chu thừa nhận.
Tôi chết lặng.
Không xa, nụ đắc ý đã xuất hiện trên gương mặt tinh xảo của Trương Chi Dao.
“Tôi không thể thích cùng phòng của chị tôi sao?”
Tần Mộ Chu lên tiếng.
Hả?
Vừa dứt lời, nụ rực rỡ trên mặt Trương Chi Dao cứng đờ ngay lập tức, khoa Diễn xuất vừa đặt câu hỏi cũng biến sắc.
Tần Mộ Chu khẽ , sau đó quay sang tôi.
Đôi mắt cậu ấy sáng lấp lánh, ánh chân thành, sâu thẳm.
Dường như xung quanh có bao nhiêu người cũng không cậu ấy dao .
Cậu ấy lớn tiếng tỏ với tôi.
“Năm đầu tiên gặp chị, em đã thích chị rồi.”
“Vì muốn gặp lại chị, em đã cố gắng thi vào ngôi trường này.”
“Nhưng em sợ mình chưa đủ tốt, sợ chị không thích em, nên chưa bao giờ dám thổ lộ.”
“Cho đến khi em thấy có người khác tỏ với chị trên tường confession, em mới nhận ra… em không muốn mất chị vào tay ai khác.”
“Niên Niên, chị có thể… cho em một cơ hội theo đuổi chị không?”
Tim tôi loạn nhịp hai nhịp.
Cậu ấy đưa tay ra.
Xung quanh bắt đầu có người reo hò.
“Ở bên nhau đi! Ở bên nhau đi!”
Tôi chậm rãi đưa tay, đặt vào lòng bàn tay cậu ấy.
Cậu ấy đột ngột kéo mạnh một cái, tôi mất thăng bằng, ngã thẳng vào vòng tay cậu ấy.
Khoảng cách quá gần, tôi có thể cảm nhận hơi ấm của cậu ấy, và bàn tay hơi run nhẹ.
Tiếng hét chói tai bùng nổ trong đám đông.
Còn chưa kịp xấu hổ đẩy cậu ấy ra, Tần Mộ Chu đã nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, ghé sát tai tôi thì thầm.
“Niên Niên, chị đã hứa giúp em rồi mà. Nên xin lỗi trước nhé, đừng giận em nha.”
6
“Khoan… Ý em là em muốn Hà Niên Niên đóng giả em?”
Tần Mộ Nhan hỏi.
Sau khi vở kịch sân bóng kết thúc, Tần Mộ Chu mời ba đứa tôi đi ăn ở quán nhỏ gần trường.
Trên bàn ăn, cậu ấy thẳng muốn tôi giúp cậu ấy giả .
“Tại sao?”
Giang Duyệt chớp mắt mấy cái, vẻ mặt khó hiểu.
“Nhiều theo đuổi cậu như , muốn có lúc nào chẳng , sao phải nhờ Niên Niên đóng giả?”
Trên bàn toàn món tôi thích ăn.
Tôi thong thả gắp một miếng, vừa nhai vừa tò mò cậu ấy.
Tần Mộ Chu khổ, rót nước đầy ly cho ba đứa tôi.
Theo lời cậu ấy, vì quá nổi tiếng nên không chỉ có vô số nữ sinh theo đuổi, mà còn liên tục bị người ta tìm kiếm thông tin trên tường confession, diễn đàn trường, thậm chí cả fanpage chính thức của trường.
Cuộc sống bị phiền đến mức cậu ấy chỉ mong giả vờ có để dẹp loạn, lấy lại sự yên tĩnh.
Tôi suýt bị miếng ngô chiên nghẹn.
Trời đất, đây chính là phiền não của nam thần sao?
Cậu ấy đang khoe khoang trá hình đấy à?
Tần Mộ Nhan bỗng tỏ vẻ đã hiểu.
“Bảo sao đồng ý nhanh , lại còn chủ mời ăn cơm! Chuyện confession lần này ầm ĩ như , đúng là tiện cả đôi đường cho em luôn.
Bây giờ nửa trường đều biết em có rồi.”
Cô ấy ôm đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó.
“Nhưng mà… nhớ lại thì, từ nhỏ đến lớn em cũng bị quấy rầy liên tục, đúng là tội nghiệp thật.”
“Nhưng mà… nếu em thích ai đó mà người ta hiểu lầm em đã có thì sao?”
Tôi tò mò hỏi.
“Em không thích ai cả, cũng không có ý định đương, chỉ muốn tập trung học hành thôi.”
Tần Mộ Chu đáp ngay lập tức, vành tai có hơi ửng đỏ.
“Niên Niên… chị có thích ai không? Nếu chưa thì có thể giả em một thời gian không?”
À ờ… tôi chưa có ai trong lòng thật.
“Không vấn đề gì.”
Tôi vỗ ngực cam đoan.
“Trước mắt cứ giúp cậu vượt qua giai đoạn này đã. Nếu sau này tôi thích ai đó, nhất định sẽ báo trước để chia tay.
Tránh để cậu bị gán cái danh ‘bị cắm sừng giả’ rồi bị người ta nhạo.”
Khóe miệng Tần Mộ Nhan co giật.
“Hà Niên Niên, cậu đừng có giỡn nữa.
Ngày nào cũng miệng kêu muốn đương, mà hai mươi năm trời vẫn mẹ đơn thân với cái máy tính, suốt ngày chỉ biết viết bài, dựng video.
Đừng năm tư, đến lúc học lên tiến sĩ cậu cũng chưa chắc thoát kiếp FA đâu.
Người bị gán ‘mũ xanh giả’ có khi lại chính là cậu đấy!”
“Ha ha.”
“Tôi nghe chị tôi bậy gì.
Niên Niên, em là học giả cấp 10 về đạo đức đàn ông, tuyệt đối không để đội nón xanh.
Giờ thì nào, , công khai cảm thôi.”
Nói xong, cậu ta bất ngờ nắm lấy tay tôi, bàn tay ấm áp bao trọn lấy tôi, rồi mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Tôi lặp đi lặp lại trong đầu:
Cậu ta là em trai của cùng phòng. Cậu ta là em trai của cùng phòng. Cậu ta là em trai của cùng phòng.
Cậu ta là nam thần đang đứng giữa tâm bão, Hà Niên Niên, đừng có mà lú lẫn, nếu lỡ thật lòng, sau này phiền phức không ít đâu.
Rắc!
Tần Mộ Chu chụp xong ảnh, buông tay tôi ra ngay lập tức, ngón tay thon dài linh hoạt gõ vài chữ lên màn hình.
Sau đó, cậu ta nhét điện thoại vào túi, tôi cong mắt.
“Em đăng xong rồi. Đến lượt chị đó, Niên Niên.”
Tôi mở điện thoại lên.
Dòng trạng thái mới nhất trên trang cá nhân của cậu ta chính là bức ảnh tay trong tay.
“Cuối cùng cũng theo đuổi chị mà mình luôn thích, không còn là chó độc thân nữa.”
7
Kể từ ngày công khai, Tần Mộ Chu bắt đầu nhập vai “ trai hoàn hảo” 24/7.
Cứ cách vài ngày lại cao giọng đem đồ ăn sáng đến cho cả phòng tôi.
Mà không phải đồ ăn bình thường, mà là bữa sáng từ quán nổi tiếng ở cổng Đông – nơi mà muốn ăn phải xếp hàng dài cả cây số.
Cậu ta còn rất biết cách xây dựng hình tượng, chưa bao giờ gọi điện báo trước, chỉ nhắn tin.
Nếu tôi không xem tin nhắn, cậu ta tuyệt đối không giục, chỉ lẳng lặng đứng trước cổng ký túc xá chờ.
Mọi người qua lại đều thấy, khiến cậu ta trở thành một cảnh tượng nổi bật, truyền thuyết về cậu ta lan rộng khắp cả tòa ký túc xá.
Dạo này tôi chỉ cần đi ra ngoài đun nước nóng cũng nhận ánh mắt ngưỡng mộ của bao .
Hôm đó, khi cậu ta đang chơi game chung với tụi tôi, một người cùng phòng vừa mới có trêu ghẹo trong voice chat:
“Nam thần, mai tôi đi học sớm cùng tôi nè, còn cậu thì sao?”
“Cút đi. Suốt ngày khoe khoang, phiền chết . Tôi nguyện để tôi ngủ thêm một chút, không nỡ để ấy dậy sớm, liên quan gì đến cậu?”
Tần Mộ Chu đáp trả.
“Hahahaha, khổ thân cậu ghê. Tôi thấy vui hẳn.
Hóa ra cậu đẹp trai cũng phải chó săn à.
Bạn tôi cho tôi một quả táo nè, để tôi dùng vị ngọt của an ủi trái tim đầy thương tổn của cậu nha.”
Nhân vật của Tần Mộ Chu khựng lại vài giây, bị trùm cuối quét sạch.
Không gian yên tĩnh trong giây lát.
Sau đó, Tần Mộ Nhan dẫn đầu lên .
“Hahahaha cậu thảm quá, đại chó săn ơi!”
“Haizzz…”
Tần Mộ Chu thở dài, giọng điệu mang theo chút ấm ức.
“Gần đây khoa em đang rộ lên trào lưu dẫn người đi học tiết 8h sáng.
Bạn trai nhà người ta đều đến cả rồi, chỉ có em, công khai hoành tráng mà chưa từng đưa người lên lớp.
Giờ bọn họ đều em là chó săn .
Nhưng mà cũng hết cách rồi, dù sao thì Niên Niên và em cũng chỉ là…”
Cậu ta bỏ lửng câu .
Giang Duyệt mềm lòng.
“Tội nghiệp ghê. Tiết 8h sáng tiếp theo của cậu là khi nào? Để Hà Niên Niên đi cùng cậu nha?”
Tôi: “Hả???”
“Hả cái gì mà hả?”
Tần Mộ Nhan lườm tôi.
“Hà Niên Niên, cậu mặt dày thật đấy.
Nói là đóng giả người ta, mà chưa cái gì ra hồn.
Bữa sáng cậu ta mang đến cậu có bỏ sót bữa nào đâu?”
Tôi suy nghĩ lại.
Ừm…
Quả thật đã nhận lời giúp đỡ người ta, đồ ăn cũng không thiếu bữa nào, mà đến giờ chưa cống hiến gì.
Bạn thế này có cũng như không.
Cũng hơi vô liêm sỉ thật.
8
Vậy nên, vài tuần sau, khi trời còn mờ sáng, tôi bò ra khỏi giường trong trạng thái không còn thiết sống nữa.
Vào phòng tắm, tôi chạm mặt Tần Mộ Nhan – người đang dậy sớm ôn từ vựng.
“Ơ kìa, ai đây?
Hà Niên Niên dậy sớm cơ đấy!
Để tôi đoán xem nào… có phải cậu định đi học tiết 8h sáng cùng trai không?”
Tần Mộ Nhan đểu.
Tôi hai quầng thâm dưới mắt mình, chậm rãi xoa sữa rửa mặt lên mặt đầy chán nản.
Đều là số mệnh.
Lục tủ quần áo chọn ra một chiếc váy nhỏ và đôi giày cao gót, trang điểm tươm tất rồi xuống lầu.
Dưới sân ký túc xá, Tần Mộ Chu đã đứng chờ từ bao giờ.
Khác với vẻ ngoài thường ngày, hôm nay cậu ta ăn mặc chỉn chu hơn hẳn, mặc áo sơ mi đen thẳng thớm, khiến đường nét gương mặt vốn sắc sảo lại càng nổi bật.
Thấy tôi, cậu ta sững lại một chút, hơi lúng túng chỉnh lại tay áo.
“Niên Niên, hôm nay chị đẹp lắm.
Chỉ là đi học thôi, chị cứ ngủ thêm một chút cũng , đâu cần tốn công trang điểm đâu.”
Tôi phẩy tay.
“Không sao.
Dù gì cũng dậy rồi, dậy lúc mấy giờ chẳng phải vẫn là dậy sao?
Chỉnh chu chút đi, đừng để mất mặt nhé.”
Cậu ta .
“Có chị đi cùng, với em là nở mày nở mặt lắm rồi.”
Bạn thấy sao?