“Yêu tôi nên mới giả nghèo lừa tôi sao?”
Anh ta uống say đến mức ý thức mơ hồ, vô thức cọ cọ mặt vào tay tôi, lẩm bẩm:
“Em đáng lắm, em…”
Nhìn xem, ngay cả khi say, ta vẫn đang diễn kịch.
Khó trách tôi lại bị lừa thê thảm như .
Gõ gõ—
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi đứng dậy bước tới, qua lỗ mắt mèo và thấy Sở Chiêu, người đàn ông muốn quyến rũ tôi.
Cũng chính ta là người đã nhắn tin, đưa tôi đến đây để biết sự thật.
Tôi mở cửa, bình tĩnh ta:
“Tại sao lại cho tôi biết những chuyện này?”
Bên ngoài, Sở Chiêu dựa lưng vào khung cửa, áo sơ mi trắng cổ chữ V hé lộ một phần lồng ngực.
Anh ta nhướng mày, giọng điệu có phần bông :
“Tôi giúp , mà còn hung dữ thế à?”
Tôi ngước mắt, tỉ mỉ quan sát gương mặt ta.
Hàng lông mày sắc như dao, đôi mắt phượng dài hẹp, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng hoàn mỹ, cùng với đường viền hàm sắc nét…
Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở mái tóc đen vuốt keo gọn gàng của ta.
Không có chút nữ tính nào, mà thậm chí còn mang vẻ sắc bén đầy nguy hiểm.
Quả thật là có khả năng quyến rũ người khác.
Tôi khẽ lạnh, không nhịn trêu chọc:
“Sao đây, thật sự muốn quyến rũ tôi để giúp em mình à?”
Anh ta nhẹ, cúi người kề sát bên tai tôi:
“Ban ngày đã nghe rõ những gì tôi rồi chứ? Vậy có muốn đổi trai không?” “Chọn tôi đi, tôi chắc chắn không thua kém gì Bùi Cảnh đâu.”
Giọng ta khàn trầm, lẫn chút ám muội, hơi thở nóng hổi phả nhẹ lên vành tai tôi.
Tai tôi khẽ run lên, vô thức lùi về sau một bước.
Khi tôi ngẩng đầu trở lại.
Sở Chiêu vẫn dựa vào khung cửa, nụ xấu xa, cơ ngực rắn chắc ẩn hiện dưới lớp áo cổ V cũng khẽ theo từng nhịp thở.
Tôi cau mày, cố gắng tập trung vào gương mặt ta.
“Chuyện này chẳng buồn chút nào.”
Anh ta cong môi nhạt, khẽ “hừ” một tiếng.
Cơn gió nhẹ thổi qua trong hành lang lờ mờ ánh sáng.
Cả hai không ai gì, không khí bỗng trở nên nặng nề.
Trước khi bầu không khí trở nên kỳ lạ hơn, tôi ho nhẹ một tiếng.
“Dù sao cũng cảm ơn đã để tôi biết sự thật.”
Tôi không rõ mục đích của ta tối nay là gì.
Nhưng một người có thể chơi chung với Bùi Cảnh, liệu có thể là người tốt sao?
Tôi không tin vào nhánh ô liu mà ta đưa ra.
Tôi lên tiếng đuổi khéo:
“Muộn rồi, hay về trước đi?”
Ngay lúc này, ánh mắt tôi vô thức dừng lại ở phần cổ áo mở rộng của ta.
Tôi hơi sững lại, vô thức thốt lên:
“À đúng rồi, trời lạnh lắm đấy. Tôi thấy ngực nổi cả da gà rồi, mau mặc áo vào đi!”
Vừa , tôi vừa cởi áo khoác ngoài, tiện tay ném vào phần ngực lộ ra của ta.
Trước khi đóng cửa phòng, tôi giành quyền lên tiếng trước:
“Không cần cảm ơn, cứ coi như là quà cảm ơn cho hôm nay.”
Tôi thấy gương mặt ta thoáng đơ cứng, khóe môi cong lên một nụ đầy ý vị.
Rồi tôi đóng cửa lại.
8
Sau ngày kỷ niệm ba năm, kế hoạch quyến rũ của họ chính thức bắt đầu.
Việc Bùi Cảnh không từ chối cũng đồng nghĩa với ngầm đồng ý.
Có sự cho phép của ta, Sở Chiêu bắt đầu thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi.
Thỉnh thoảng, ta sẽ “vô ” xuất hiện khi tôi và Bùi Cảnh đi ăn ngoài, đề nghị ngồi chung bàn.
Thỉnh thoảng, khi tôi và Bùi Cảnh đi dạo, ta sẽ nhiệt gặp gỡ bất ngờ, rồi đi cùng chúng tôi suốt quãng đường.
Hoặc trong những buổi tụ tập cùng bè của Bùi Cảnh, ta luôn ngồi lượn lờ bên cạnh tôi…
Thời gian trôi qua giống như trong kế hoạch của bọn họ, tôi và Sở Chiêu ngày càng trở nên thân thuộc.
Từ việc chỉ biết tên, đến mức gặp mặt cũng có thể vài câu.
Những lúc như thế, Bùi Cảnh thường im lặng đứng bên cạnh, ánh mắt âm u tôi và Sở Chiêu trò chuyện vui vẻ.
Tôi tưởng rằng ta không quan tâm.
Dù sao, sự tiếp cận của Sở Chiêu là do ta cho phép.
Mãi đến một đêm nọ, Bùi Cảnh gối đầu lên vai tôi, trong giọng vô thức mang theo chút ghen tuông:
“A Duẫn, em thấy Sở Chiêu là người thế nào?”
Tôi dừng lật trang sách, nghiêng đầu :
“Đẹp trai, lại rất dịu dàng.”
Bùi Cảnh cứng người, giọng gấp gáp hơn hẳn:
“Vậy… em có thích cậu ta không?”
Tôi đặt sách xuống, cúi đầu hôn lên má ta, mỉm dịu dàng:
“Không thích ấy, em chỉ thích thôi.”
Trong tích tắc, ánh mắt Bùi Cảnh sáng rực lên, nụ hiện rõ trên gương mặt không cách nào che giấu.
Đêm ấy, khi ta đã ngủ say.
Tôi mở đoạn tin nhắn mà Sở Chiêu đã chuyển tiếp cho tôi – đoạn hội thoại giữa ta và Bùi Cảnh:
Bùi Cảnh: “Chậc, phiền thật, không thể đá ấy đi .” Bùi Cảnh: “Tôi đã rồi mà, vô ích thôi. A Duẫn chỉ thích tôi, không chịu thích cậu đâu.” Sở Chiêu: “Chắc là do tôi không đủ sức hấp dẫn, không giúp gì rồi.” Bùi Cảnh: “Không sao không sao, cảm ơn em nhé.” Sở Chiêu: “Thế cậu định chia tay Ôn Duẫn bằng cách nào? Nói thẳng luôn à?” Bùi Cảnh: “Ừm… chưa biết nữa, phiền thật. Mai mẹ tôi còn bắt tôi đi xem mắt nữa, để tôi nghĩ cách xử lý đã!”
Cuộc trò chuyện dừng tại đó.
Sở Chiêu còn chu đáo hỏi tôi:
“Cô có cần biết địa điểm buổi xem mắt của Bùi Cảnh không?”
Tôi: “Cần.”
Dù sao thì, vở kịch cũng sắp bắt đầu rồi.
9
Vào ngày Bùi Cảnh đi xem mắt, tôi nài nỉ ta bù lại buổi kỷ niệm ba năm.
Vì trong lòng có chút áy náy, ta đồng ý.
Buổi xem mắt diễn ra vào 9 giờ tối.
Tôi chu đáo đặt bữa tối kỷ niệm vào 6 giờ tối, vừa đủ để ta có thể vừa kỷ niệm với tôi, vừa kịp đến buổi xem mắt với đối tượng liên hôn.
Đồng thời, tôi bí mật nhờ bè tổ chức một buổi tụ tập.
Địa điểm tụ tập trùng với địa điểm xem mắt của Bùi Cảnh.
Vở kịch chuẩn bị hạ màn.
10
Tôi đặt bữa tối dưới ánh nến tại chính nơi tôi và Bùi Cảnh hẹn hò lần đầu tiên – Nhà hàng Mây Đỉnh.
Tôi gọi hai phần bít tết, cùng một chai Lafite Château.
Giống hệt như lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò, bữa ăn suýt chút nữa đã quét sạch thẻ ngân hàng của tôi.
Tối nay, Bùi Cảnh có vẻ bồn chồn, liên tục tìm chuyện để :
“A Duẫn, sao hôm nay em lại muốn uống rượu?”
Tôi nhấc ly rượu lên, nhấp một ngụm nhẹ, mỉm :
“Hôm nay là một ngày đẹp, nên muốn uống một chút.” “Anh không uống sao?”
Bùi Cảnh sững lại, sau đó khẽ lắc đầu:
“Em quên rồi à? Anh lái xe đến.”
“Ồ, thì em tự uống !”
Tôi thản nhiên uống thêm một ngụm, không cẩn thận sặc rượu.
“Khụ… khụ…!”
Cơn ho dữ dội khiến tôi chảy cả nước mắt.
Bùi Cảnh hốt hoảng vỗ nhẹ lưng tôi, giọng đầy lo lắng:
“A Duẫn, uống từ từ thôi. Hôm nay em sao ? Có gì đó hơi kỳ lạ.”
Tôi vừa ho vừa lau nước mắt, một lúc sau mới lên tiếng:
“Anh còn nhớ nhà hàng này không?”
Bùi Cảnh đưa cho tôi một ly nước chanh:
“Uống chút đi cho dễ chịu.”
Sau đó, ta mới chậm rãi trả lời:
“Nhớ chứ, đây là nơi chúng ta hẹn hò lần đầu tiên.” “Lúc đó, suýt chút nữa vì không đủ tiền thanh toán mà bị giữ lại rửa bát.”
“Khi đó, em đã quẹt hết tất cả thẻ ngân hàng của mình, mới miễn cưỡng gom đủ 36.000 tệ…”
Nói đến đây, sắc mặt Bùi Cảnh chợt trắng bệch.
Anh ta né tránh ánh mắt tôi, như thể vừa nhớ ra điều gì đó, vội vàng kết thúc chủ đề:
“Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi. Giờ chúng ta cũng có tiền rồi.”
Tôi lặng lẽ tiếp lời ta chưa kịp hết:
“Sau đó, em đã thêm suốt nửa năm trời để trả hết số tiền đã quẹt thẻ.” “Anh còn nhớ không? Khi đó, mỗi ngày em đều tăng ca về rất muộn, đến mức giận em.”
Lần hẹn hò đầu tiên, Bùi Cảnh dẫn tôi đến nhà hàng Mây Đỉnh mà không trước, gọi một bữa ăn xa xỉ đến mức tôi không thể chi trả nổi.
Nhưng vì ta phải duy trì vỏ bọc nghèo khó, không thể trả tiền.
Tôi lại không muốn tổn thương lòng tự trọng của ta.
Cuối cùng, tôi đã dùng thẻ tín dụng của mình để thanh toán.
Một sinh viên mới tốt nghiệp, sau khi trừ bảo hiểm, tiền lương chỉ còn vỏn vẹn 4.000 tệ.
Sau khi trả tiền nhà, điện nước, sinh hoạt phí, dù tiết kiệm đến đâu, mỗi tháng cũng chỉ dư khoảng 2.000 tệ.
Để trả khoản 36.000 tệ, tôi không còn cách nào khác ngoài tìm thêm công việc thêm.
Tôi từng sắp xếp hàng hóa trong kho, tiếp thị sữa trong siêu thị, thậm chí còn chạy giao đồ ăn…
Cuối cùng, sau nửa năm việc quần quật, tôi mới trả hết khoản tiền ấy.
Khi đó, Bùi Cảnh còn vì tôi hay vắng mặt mà nổi giận, nghi ngờ rằng tôi đang ngoại .
Cho đến một lần cờ, ta bắt gặp tôi đang tiếp thị sữa trong siêu thị.
Lúc đó ta mới hiểu ra rằng, suốt nửa năm qua tôi đã cật lực việc để trả nợ cho lần hẹn hò “cao hứng” của ta.
Chúng tôi mới hòa giải từ đó.
Bạn thấy sao?