Trò Chơi Thử Thách [...] – Chương 9

9.

Dư Nhã ngồi đối diện tôi, hoảng loạn, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, ta run rẩy.

Tôi từng từ một, rất chậm, dường như đã châm thêm ngọn lửa trong im lặng, ngọn lửa bùng cháy, như sắp thiêu rụi ta thành tro.

"Làm việc trái với lương tâm, giả mù sa mưa câu 『 Thật xin lỗi 』 rơi vài giọt nước, có phải là liền có thể một lần nữa người, như chưa có gì xảy ra sao??"

Giọng tôi lạnh lùng, tét lạnh tới thấu xương

"Không cảm thấy thủ đoạn đối phó của tôi với rất quen thuộc sao? Ngay từ đầu, đã gì em tôi thế? Để tôi giúp nhớ lại nào?"

Răng Dư Nhã nghiến chặt, ta đột nhiên liếc trái liếc phải như sợ hãi, thấy quán cà phê vắng, ta siết nắm tay, ngồi xuống.

Khi lại tôi, ta đã mất đi sự tự tin như lúc ban đầu, như đang giẫm trên sợi dây thép căng ngang không trung, và mạnh miệng :

"Tôi, tôi không biết đang gì.?!"

Nói xong, ta hoảng hốt đứng lên định bỏ đi, không đạt mục đích đến đây, ta không dám mặt tôi, tay phải đã bị tôi kéo lại, và ta ngã nhào ngồi xuống tại chỗ một cách xấu hổ.

Cô ta đột nhiên hét lớn:: "Cô đang ?!"

Tôi gần như bóp nát xương cổ tay của , cố kìm nén cơn thịnh nộ của mình: ,

"Tôi để đi à?!"

Tôi chế giễu ta, thốt ra điều cấm kỵ

"Đứa con của nhân quả thực là cùng huyết thống, một thứ ác độc ti tiện bẩn thỉu. 」

Dư Nhã như bị đạp trúng tim đen, điên cuồng giãy giụa, đó là nỗi tự ti sâu thẳm nhất mà ta chưa bao giờ với bất kỳ ai, tôi đã dùng một câu để phơi bày, lôi ra tất cả những điều nhơ nhớp không thể chịu đựng dưới ánh mặt trời.

Cô ta là con của một nhân, Mẹ là kẻ thứ ba leo lên giường những người đàn ông giàu có, ngay cả cha là ai cũng không biết.

Lần đầu tiên Dư Nhã gặp Hồ Qúach là khi bố mẹ tôi đưa nó đến học, ngây thơ đơn thuần, tính cách nhu thuận,là bị thương và chiều chuộng từ gia đình.

Mặc dù trên cổ có vết sẹo xấu xí, giọng khàn đặc nhuốm đầy gai góc, Dư Nhã vẫn không che giấu sự ghen ghét đố kỵ lúc bấy giờ.

Cái ác vô cớ này nhanh chóng phóng đại, Dư Nhã rất giỏi thành lập băng đảng, ta lập Hồ Quách và lập bé, ta không cần đích thân ra tay, những kẻ tung hô, ngưỡng mộ ta đã thay điều đó.

Xé sách giáo khoa và bài tập về nhà, châm biếm, thư đe dọa và cố nhốt Hồ Quách trong lớp học… Càng ngày càng nhiều, không thể đếm xuể.

Nghĩ đến đây, tim tôi quặn thắt, tôi túm chặt tóc Dư Nhã để ta phải thấy lửa giận trong mắt tôi.

"Cô gọi nó là "quái vật xấu xí" và "quái dị", có biết vết bỏng trên cổ ấy là vì cứu tôi không, lúc đó ngay cả thịt trên lưng và cổ họng nó cũng sắp bị bỏng đến nơi rồi, con bé còn an ủi tôi: Không đau Không đau. 」

Tôi nghẹn ngào, em tôi, ngoan ngoãn như , lại mãi mãi dừng ở tuổi 16.

Tôi chưa kịp tiết kiệm đủ tiền để đưa nó đi thẩm mỹ lại dung nhan, càng không có thời gian để đi mua sắm sửa soạn cho nó đến thật xinh đẹp, lộng lẫy đi dạo phố, tựa như gió thôi qua, để lại cho thế nhân một hình ảnh nhơ nhuốc lếch thếch

“Mọi người đều với nó rằng nó không có lòng tự trọng và không bản thân, con bé bị bắt nạt, nó thậm chí không dám phản bác những lời lẽ sai trái, mà trong nhật ký của mình, con bé lại gào thét từng trang từng trang cầu cứu!”

Tôi tát một cái thật mạnh, Dư Nhã giấu gương mặt sưng đỏ lại, khóc nấc lên, chỉ biết lắc đầu liên tục

Kể cả khi Hồ Qúach đến nhờ chủ nhiệm can thiệp, thì cũng chỉ vô ích, mọi người sẽ tỏ ra vô cùng hối lỗi, sau khi quay người thì mọi chuyện lại còn tệ hơn nữa, giống như một vòng luẩn quẩn, thế nên sau vài lần, Hồ Qúach đã từ bỏ việc nhờ nhà trường giúp đỡ

Lời qua tiếng lại tưởng chừng chẳng đáng gì, những vết thương thì ngày một chồng chất

Sự im lặng của Hồ Qúach càng Dư Nhã đà trở nên tàn độc hơn

Hôm đó, Hồ Quách đang cùng chàng trai mà thầm thích thảo luận về chuyện học tập thì bị ta chen ngang vào, cảnh tượng đó giống như một chiếc kim, khiến trái tim vốn đã đầy những tổn thương của Dư Nhã thêm phần chua chát

Có lẽ ngay cả bản thân Dư Nhã cũng biết, ta chẳng thích chàng trai đó mấy, ta lại tìm cho một lý do hoàn hảo cho chính bản thân mình.

Xem đi, tất cả đều do khiến ta phải giao du với một đứa “quái vật” như , là xứng đáng.

Dư Nhã lấy cớ là một nam sinh nhờ gọi Hồ Quách ra chỗ sân chơi, bản tính Hồ Quách lại tốt bụng, không nỡ từ chối, bước ra thì nhận ra đó là một cái bẫy đang chờ mình.

Dư Nhã người xé toạc quần áo bé rồi chụp hàng chồng ảnh khỏa thân “nghiệp dư” của Hồ Quách.

Hồ Quách vốn sống trong tòa tháp bao bọc do chính cha mẹ xây nên, chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có những con người có thể tàn nhẫn và trắng trợn như , và kể từ ngày hôm đó, chính thức bước xuống địa ngục

Dư Nhã dùng những bức ảnh khỏa thân đó để uy hiếp Hồ Quách, biến bé thành một món hàng buôn bán, mọi hành hôn hít vuốt ve của đều trở thành tiền, từng đồng tiền chui vào túi Dư Nhã , để ta nếm ngon ngọt nhiều lần, không thể vãn hồi.

Tôi ngẩng cao đầu , kết thúc ký ức không vui, để những giọt nước mắt khó chịu tuôn rơi, để sự căm ghét cuồn cuộn trào ra.

“Thủ đoạn này quen thuộc không? thậm chí còn không nhớ nổi à? Cô nghĩ rằng những "người " đã từng "chinh phục" đều là những con chó ngoan của từng "chạy theo" như thế sao? Cô ban đầu không thèm để mắt tới họ, sau này lại tự nguyện như một con chó, cảm giác thế nào?!"

Dư Nhã thở hồng hộc, nôn khan liên tục, cảm thấy vô cùng nhục nhã, chật vật không chịu nổi.

Tôi bóp cằm ta, thì thầm bên tai như ma quỷ thì thầm:

「 Dương Phong thích chơi bời như , không nghĩ trên người ta mang bệnh sao? Đây là người mà tôi bị bệnh AID//S mà tôi đặc biệt tìm cho đấy 」

Đôi mắt Dư Nhã như muốn lồi cả ra ngoài, cuối cùng thì ta cũng phát ra tiếng thét tuyệt vọng, phòng tuyến tâm lý bị lời này đánh sập, đột nhiên đẩy tôi ra, vừa khóc vừa gào thét, giống như một kẻ điên

“Tôi đã gì, tôi đã gì, chẳng phải ta vô dụng hay sao? Tôi có đòi hỏi ta gì đâu, chẳng phải chỉ là đụng chạm vài cái, sờ sờ vài cái thôi hay sao?”

Có lẽ ta còn tưởng rằng mình đã ngủ với Dương Phong nhiều như , liền nôn thốc nôn tháo,

“Vì ột chút chuyện nhỏ đã c//hế//t! Cô ta muốn c//hế//t tại sao không c//hế//t xa một chút! Tại sao lại muốn c//hế//t ở trước mặt tôi chứ?!"

Rồi ta khóc nấc lên, rơi vào cơn ác mộng mà chính ta là người đứng cạnh khi Hồ Quách trong bộ đồng phục thủy thủ lolita nhảy lầu tự vẫn.

Máu vẫn còn loang lổ, tủy não vẫn còn trào ra, đêm đó ta sốt cao đến c//hế//t đi sống lại nghỉ học mất nữa năm, trọn vẹn nghỉ học nửa năm mới một lần nữa đi học.

Nhưng cũng không ai định tội của Dư Nhã, ta bất quá mới chỉ 16 tuổi, một câu"không hiểu chuyện" Liền coi như xong.

Lúc trở lại lần nữa ta như biến thành một người khác, trở thành một học sinh ngoan ngoãn học hành chăm chỉ thầy khen ngợi hết lời, trở thành học sinh ưu tú thành tích tốt.

Nhưng còn ai nhớ hình ảnh nhỏ nhắn dịu dàng mỉm đó nữa.

Có vẻ như ai cũng đã quên.

, tôi không thể quên.

Tôi về lại trường Trung học số 1 thành phố trước kỳ thi tuyển sinh đại học, nộp hồ sơ vào đúng trường Dư Nhã học.

Bốn năm thời gian, liền vì muốn để ta nợ máu trả bằng máu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...