Tôi quyết định gặp lại Dư Nhã thêm một lần nữa
Vào lúc 2h sáng mí mắt còn đang díp lại thì tôi nhận cuộc gọi của Dư Nhã, giọng thô lỗ của ta từ đầu dây điện thoại truyền vào, tức tối uất hận đanh đá sắc bén xuyên thẳng vào :
"Trình Niệm, mày... mày..."
Tôi không có hứng thú giữa đêm không ngủ còn nghe người khác chửi tôi, thẳng:
"Đừng là tôi không cho cơ hội, một phút "
Dư Nhã đột ngột ngừng chửi, vừa thở hổn hển vừa kìm nén sự gào thét tột độ, lộ ra nụ giả lả bất đắc dĩ:
"Tôi cho biết, tôi biết, tôi biết bí mật của "
Cơn phấn khích của ta qua đầu dây bên kia truyền tới tai tôi:
"Nếu không muốn Tiêu Cần biết bộ mặt độc ác của mình, thì đi ra ngoài gặp tôi, tám giờ tối mai ở quán cà phê trước cổng trường"
Cô ta lại hung dữ cảnh cáo:
"Nếu không dám đến, tôi nhất định sẽ vạch trần ! Để xem Tiêu Cần vẫn sẽ hay không muốn cái loại tiện nhân như !"
Tôi cứ thế cúp điện thoại, trong bóng tối, vô thức đăm chiêu, bỗng một nụ đầy hàm ý .
Cuối cùng cũng tới lúc
Quả đúng là—Tôi đợi đã quá lâu rồi.
Tôi tỉ mỉ trang điểm, khoác lên bộ “chiến bào” tôi chuẩn bị từ lâu, trước lúc ra ngoài, lại tùy tiện khoác thêm một chiếc áo gió dài nữa.
Dư Nhã đã ngồi chờ trước cửa sổ, trên mặt lộ vẻ tiều tụy, thậm chí nơi khóe mắt mờ mờ còn hằn vài nếp nhăn nho nhỏ, sự tươi tắn của tôi và sự mệt mỏi của ta tạo thành sự đối lập mãnh liệt, ngọn lửa ghen ghét trong lòng ta có lẽ sắp sửa bùng lên mất rồi.
Hôm nay quán cà phê vắng hơn thường lệ, chỉ có mỗi chúng tôi là khách, tôi gọi cà phê đen, vừa ngồi xuống, câu mở màn đã là một nhát dao thẳng tắp đâm vào tim Dư Nhã:
"Cô già đi nhiều quá đấy".
Dư Nhã nắm chặt tay, cố kìm nén xông lên tạt nước vào mặt tôi, trong mắt ta tràn đầy sự căm hận, nghiến răng nghiến lợi:
"Đều do ban tặng"
Tôi nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên :
"Không có gì".
Dư Nhã nghẹn họng tôi, đột nhiên :
"Trình Niệm, lòng dạ quả nhiên ác độc".
Đến đoạn vào vấn đề chính rồi, tôi nhếch cằm lên, ngạo nghễ gật đầu, ra hiệu cho ta tiếp.
"Cái gì trò chơi thử ? Bạn trai ấy, tất cả đều giả cả"
Dư Nhã nghiến răng nghiến lợi,
Dương Phong là một tên cờ bạc khốn nạn, nợ nần chồng chất, sau khi kết hôn muốn thoát thân rất khó.
Dư Nhã bị tên vô lại này quấn lấy, mấy năm nay ta đã tiêu sạch cả gia sản trong nhà, quẫn bách cùng đường, lại nghe “ trai cũ” của tôi ra chân tướng kinh người.
Dư Nhã không ngờ tôi - thân với mình lại thâm độc như .
“Mỗi người thu 5 vạn, giúp bọn họ tiếp cận theo đuổi tôi, từ đầu tới cuối dễ dàng từ trên người tôi thu lợi kiếm lời 20 vạn, cũng thật tàn nhẫn. “
Cô ta xong, khóe miệng run rẩy, biết mình bị chơi như con rối, lại còn bị trêu , sao mà không hận cho .
Tôi buông cốc, tay chống cằm, mỉm :
"Cô đúng là ngu ngốc thật, giờ tôi mới ra".
Tôi nghĩ ta không ngờ đến, “Hung thủ” như tôi lại có thể điềm tĩnh , tựa như một quyền đánh hụt, không có lực, sắc mặt ta thay đổi, há miệng, không nên lời.
Thấy thế sao mà tôi lại không vui nổi, thế nên tôi lại tiện tay đâm một đao nữa, nụ càng sâu.
"Tôi hiểu rõ sự đố kị của , tôi chỉ cần biểu lộ một chút hạnh phúc trước mặt thôi, đã không kìm mà sáp tới, muốn kéo tôi xuống vũng bùn.
Cho nên tôi bảo những người đàn ông kia rằng, chỉ cần diễn trò với tôi, sẽ tự mình lao vào lòng họ, cũng không tôi thất vọng".
"Tôi đã hủy hoại danh tiếng của , hủy ý chí của , như thế vẫn chưa đủ".
"Vì thế tôi đặc biệt chuẩn bị Dương Phong cho , hắn chỉ thích cờ bạc, nhân phẩm lại chẳng ra gì, và hắn quả là trời sinh một đôi, không nương tay đá thẳng Tiêu Cần, đây nhất định là chuyện tốt rồi”.
Nhưng mà chỉ thôi thì sao mà thành toàn nửa đời sau này của Dư Nhã, để ta nếm trải từng đó thôi là chưa đủ.
"Cô xem, tại sao ngay từ đầu đến cuối tôi lại khốn nạn như chứ".
Dư Nhã nghe những lời ấy, tức giận đến mức suýt ngất xỉu, tôi thấy ta đang siết chặt điện thoại di , di hiện đang gọi đến, người gọi là vị hôn phu hiện tại của tôi – Tiêu Cần.
Tôi đoán ta hẳn không nhịn mà đắc ý lắm, cho rằng đã nắm chắc tôi rồi, không sao, cứ đi, đến phần hấp dẫn đây.
Tôi tươi hơn, ra vẻ choáng váng, đột nhiên hỏi ta:
"Cô cao hứng không?".
Dư Nhã giật mình, cường điệu khoa trương không có phản ứng gì:
"Cái gì, cái gì?".
Tôi lấy một tấm ảnh ra từ trong túi, đẩy đến trước mặt ta, ngước mắt ta:
"Cao hứng hơn nữa, xem này".
Dư Nhã cúi đầu xuống xem, đôi đồng tử kịch liệt co lại ngay khi thấy bức ảnh, ta ngẩng đầu lên tôi,cả kinh như bị oan hồn lấy mạng, thở gấp, toát mồ hôi lạnh.
Tôi đã cởi áo gió, để lộ bộ váy thủy thủ Lolita bên trong, giống hệt với thiếu nữ trong tấm ảnh.
Ý thức của Dư Nhã vẫn chưa hoàn toàn trở lại, tay ta cũng đã cúp điện thoại rồi.
Bạn thấy sao?