Nếu tôi không ở bên cạnh Tiêu Cần, Dư Nhã sẽ không nóng lòng trói Dương Phong như , hôm sau ta liền nhận tin nhắn khoe khoang của tôi, như xương cá mắc cổ, khó lòng nuốt trôi. !
Với ta mà , có những thứ ta có thể vứt bỏ tùy thích bao nhiêu cũng , một khi đã có người nhặt về, lại còn bị đối thủ của mình nhặt mất, quả thực như đang bị gặm nhấm gan ruột bởi cơn ghen tuông.
Cô ta bắt đầu bóng gió, ám chỉ Dương Phong đủ đường, Dương Phong càng ngày càng bị ta bám riết, hai người mau chóng nhận giấy đăng ký kết hôn, Dư Nhã thậm chí còn chẳng kịp suy nghĩ thêm điều gì, chỉ biết rằng bản thân đã chiến thắng, từ nay về sau sẽ cao cao tại thượng, khen ngợi. !
Cô ta đứng trong phòng khách biệt thự rộng lớn, khép nép bên Dương Phong, hí hửng nhảy nhót như say rượu, mơ màng tưởng tượng về cuộc sống phu nhân từ nay cho đến sau này.
Đáng tiếc, mộng đẹp chóng tàn.
Tôi vòng tay nắm lấy Tiêu Cần bước vào nhà, liếc dáng vẻ bất ngờ đến phát bực bội của Dư Nhã, ta bất giác nhếch cằm, khẽ mỉm .
"Ngạc nhiên không? "
Tôi tiến đến đẩy ta ra, tự mình ngồi xuống một chiếc ghế sofa da, giơ tay vỗ nhẹ lên chiếc bên cạnh, ra hiệu cho Tiêu Cần lại ngồi, thoải mái duỗi chân như thể đây là nhà chính tôi.
Dư Nhã bị tôi đẩy loạng choạng, chứng kiến hành tự nhiên trôi chảy của tôi, ta tức tối , mãi đến lúc lấy lại phong thái chủ nhà mới lôi Dương Phong lại, ra vẻ đáng thương lên tiếng chất vấn:
"Tại sao mọi người lại đặt nó trong nhà của chúng tôi, và nếu ai đó vỡ nó một hoặc hai cái, dù táng gia bại sản cũng đền không nổi?"
Cô ta che miệng khúc khích, diễn rất đạt, đáng tiếc trên sân khấu tổng cộng chỉ có ba người, nụ trên môi ta bỗng cứng đờ tại chỗ.
Tôi khẽ chế giễu, ánh mắt mang theo vẻ coi khinh và miệt thị:
"Đúng , hư cũng đền không nổi, nên các người mau cút đi."
Biểu cảm của Dư Nhã lập tức biến đổi, ta trừng mắt tức giận:
"Cô vớ vẩn gì ?! Đây là nhà của tôi, chúng tôi không hoan nghênh , cút đi!"
Tôi mỉm , sửa lời cho ta:
"Cô không biết à? Đây là nhà của Tiêu Cần, chỉ cho tên Dương Phong kia ở nhờ tạm thời, giờ tôi đã đính hôn với Tiêu Cần, đương nhiên là thành của tôi rồi. .”
Tôi lấy từ trong túi xách ra một chùm chìa khóa, lắc lư trước mặt ta:
"Là tôi không thích nơi này lắm, huống chi đã bị ở qua, mẹ Tiêu Cần hiểu ý, sẽ cho tôi biệt thự khác. " 」
Trái tim Dư Nhã rối loạn, ta Dương Phong, ta không dám gì, Dư Nhã siết chặt nắm , linh cảm xấu trong lòng tràn ngập, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như không.
"Nhà Tiêu Cần chỉ là có chút tiền thôi, dựa vào đâu mà mua cả biệt thự thế? Cô nghĩ lừa gạt ai đấy? !"
Tôi ta với vẻ đầy thương cảm:
"Cô vẫn không hiểu sao? Đây là muốn chơi trò chơi Thử thách đấy. Chỉ là người bị kiểm tra lại chính là , tôi muốn kiểm tra nhân phẩm của , Tiêu Cần muốn kiểm tra sự chân thành của , đáng tiếc, lại không vượt qua. “
Đôi mắt Dư Nhã mở to kinh hãi như vừa thấy ma, ta cố gắng kiềm chế cơn tức giận, đến khi bị đuổi ra khỏi biệt thự mới hoảng loạn kêu lên.
Tôi đứng trước cổng, ánh hoàng hôn hắt trên lưng, giọng trầm nặng vang lên trong không khí:
"Thật ra phải cảm ơn đã đưa cho tôi chút Phú Qúy, tôi liền không khách khí thu nhận.... Và còn có—"
Tôi khinh miệt xuống:
"Cô nóng lòng kết hôn với Dương Phong đến mức không kịp đợi đến lúc trò chơi kết thúc, có biết ta là ai không?"
Tôi nheo mắt Dương Phong đang ôm lấy Dư Nhã, điên cuồng lớn:
- Nhặt hàng nhái loại A bảo bối, chúc mừng nha.
Bạn thấy sao?