Trò Chơi Thử Thách [...] – Chương 4

4

Tôi đã ở bên Dư Nhã suốt bốn năm, hơn 1.400 ngày, tôi hiểu ta hơn Dư Nhã tưởng tượng,

Đặt ra khỏi luồng suy nghĩ, tôi nhận ra mặt thật đáng khinh của ta.

Tôi cũng hiểu sở thích nam nữ của ta.

Làm sao Dư Nhã có thể sẵn sàng từ bỏ trai hiện tại của mình?

Cô ta ước rằng tất cả đàn ông sẽ chết hoặc sống vì , sẵn sàng nô lệ của ta.

Chắc hẳn lại sẽ buông lời giải thích cho cái việc "đạp hai chân" của mình là phương sách cuối cùng, bất đắc dĩ, để đối phương đau khổ đến mức không thể rời đi, Xuất tiền, xuất lực, để xứng chức lốp xe dự phòng cho ta.

Tất cả bốn người trai cũ của tôi đều bị ta vơ vét và đá ra khỏi cửa, cuối cùng nhận ra mánh khóe của Dư Nhã và phản công một cú, khiến ta trở mặt thành trò hề trước thiên hạ

Tôi nhạo về sự ngu ngốc của bản thân vì đã không nhận ra , vừa hối hận vừa vô cùng biết ơn, có lẽ Dư Nhã đang nhạo tôi ở sau lưng vì đã ngu ngốc ngây thơ .

Giờ đây tôi sẽ không tiếp tục để ta có cơ hội lừa dối kẻ khác nữa.

Tôi muốn xé bỏ lớp mặt nạ của ta, để mọi người đều thấy sự giả tạo và không biết xấu hổ của ta

Bạn trai hiện tại của Dư Nhã là Tiêu Cần chính là chiếc lốp dự phòng Dư Nhã cẩn thận lựa chọn, với vẻ ngoài thư sinh, tính cách nhu nhược không có chính kiến, ngoan ngoãn nghe lời ta, hơn nữa còn có chút tiền ở nhà, quả thực chính là mục tiêu tốt nhất mà Dư Nhã tìm

Cô ta đã học đại học 4 năm, và ta không còn là nữ thần mà mọi người tán thưởng.

Đã quen với cuộc sống chu cấp, ta chả muốn vất vả công việc lương ba cọc ba đồng từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều sau khi tốt nghiệp, lại không thể nào mua chiếc túi hiệu mà ta thích, chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng thấy nghẹt thở !

Tiêu Cần xét về mọi mặt đều không đạt đến tiêu chuẩn, tính cách nhu nhược của ta khiến cho Dư Nhã rất vừa mắt, chịu đựng hết những thứ ta không chịu , vì như mới có thể tha hồ sai khiến ta theo ý mình, từ đó tiếp tục sống cuộc sống xa hoa quý phái

Làm thế nào có thể cho ta đẹp mặt đây?

Tôi phải tìm cách vạch trầnbộ mặt thật của ta trước mặt Tiêu Cần, để ta có thể dứt khoát đá ta một cú .

Bình thường thì ta chẳng ngại dùng thêm thủ đoạn để câu thêm chiếc lốp dự phòng, sau khi bị lời của tôi lay ,Dương Phong. Nếu ta tiếp tục dây dưa với Tiêu Cần, nhất định sẽ bị tôi tóm ngay.

Nếu Dương Phong biết chuyện này nhất định sẽ chán ghét.

Vì thế, khi Tiêu Cần lấy ra chiếc nhẫn thậm chí không có viên kim cương nào và cố cầu hôn ta, ta liền như điên, sự khinh bỉ trên khuôn mặt không sao che giấu

Trước mặt ta, ta luôn là người dịu dàng thân thiết, đảm đang chu đáo, là mẫu phụ nữ trong mơ lý tưởng nhất của Tiêu Cần,

Thế vào lúc này, ta giơ tay trái lên, khoa trương lắc chiếc nhẫn kim cương 5 carat ở ngón áp út, kiêu ngạo :

"Nhẫn 『onlyone』, mỗi chiếc là độc nhất vô nhị, giá vài trăm vạn, có thể so sánh không? Qủy nghèo!”

Tiểu Tần mím môi, rùng mình vì tiếng gầm của , giọng yếu ớt giải thích:

"Em nghe này, bỏ tiền mình đi mua tặng em, không phải, khác lắm mà... 」

Trong mắt ta dâng lên một tầng sương mù, hai tay hoảng sợ, thậm chí còn không dám lớn tiếng hỏi:

"Tiểu Nhã, chúng ta không phải là người sao......? Em thế nào lạ, dây dưa với người khác….”

Dư Nhã vuốt ve chiếc nhẫn độc quyền không nỡ buông tay, tối qua Dương Phong vừa cầu hôn ta, ta sắp sửa bà hoàng rồi, đương nhiên là, tự nhiên không có mặt mũi tốt với người cũ:

"Đó là ảo tưởng của thôi. Lúc nào tôi sẽ của ?"

Tiêu Cần sửng sốt một lúc, muốn phản bác theo phản xạ, sau khi lục lại trí nhớ, ta bất ngờ phát hiện, từ trước đến giờ Dư Nhã quả thực chưa một lần thừa nhận

Cô ta chỉ liên tục ám chỉ trong vai trò của một người trai, và cũng không phủ nhận hay thừa nhận những gì ấy coi là một cặp.

Sắc mặt Tiểu Tần tái nhợt, cho dù có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu Dư Nhã là đang tính toán với mình, chê ta nghèo hèn mà mê chàng nhà giàu, khinh thường bỉ ổi vô liêm sỉ là bản chất của ta, không chừng còn không ít kẻ ngốc giống như ta

Dư Nhã vẻ mặt thất vọng của ta, lạnh:

"Anh muốn đối xử tốt với tôi là nguyện, tôi lại không cầu, tôi với chung có sự gì đâu? "

Cô ta đứng dậy, che miệng khoa trương:

"Sau này đi đâu cũng tránh xa tôi ba mét, tôi không muốn bẩn không khí bởi mùi quỷ nghèo, không?"

Nói xong ta liền xoay người rời đi, chỉ để lại Tiêu Cần ngồi ngẩn người tại chỗ

Tôi từ từ bước ra khỏi bức bình phong, trên mặt hờ hững trong mắt lại lộ vẻ giễu cợt

"Thấy không? Cái loại đàn bà này, liền đã không kịp chờ đợi nhảy cà tưng lên tưởng đã cắn câu, ngu ngốc đần độn xấu xa . 」

Tôi Tiêu Cần, đôi mắt đỏ hoe buồn bã cúi xuống, nở một nụ tinh tế,

“Ván cược của chúng ta, tôi thắng, nợ tôi một cầu”

Tiêu Cần hận đến nghiến răng nghiến lợi chiếc nhẫn trong tay, nhếch mép gật đầu, giọng điệu hờ hững:

"Đương nhiên là tôi sẽ theo những lời mình , định như thế nào?"

Tôi giật chiếc nhẫn từ trong tay ta ra, khiến ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay trái, sau đó lật lòng bàn tay lại, ta chăm , hơi nhướn mày nở một nụ

"Rất đơn giản, là chồng sắp cưới của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...