Tôi lạnh lùng ta gào thét, c//hế//t cũng không hối cải kêu to, ánh mắt sắc như dao
Đáng ra từ đầu tôi không nên kỳ vọng bất cứ điều gì ở con người này,
Trái tim Dư Nhã đen tối như mực, căn bản cũng không cảm thấy mình sai, coi như mở ra chân tướng, chọc thủng sự giả tạo của ta thì ta vẫn không thể chờ nổi một lời xin lỗi lẽ ra phải ra từ 6 năm trước
Tôi nhắm mắt lại, rũ sạch sự yếu đuối cuối cùng còn sót lại trong lòng, bỗng bật , cắt ngang sự điên cuồng của ta
“Tôi lừa , Dương Phong không bị bệnh “
“Tiêu Cần không phải chồng sắp cưới của tôi, ấy chỉ là diễn cho xem”
Tiếng khóc rống của Dư Nhã đột ngột dừng lại, khuôn mặt chỉ còn vẻ dữ tợn, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nỗi bất an lớn trào lên trong lòng ta
Tôi nắm chặt cánh tay ta, bóp chặt khuôn mặt, rồi đẩy ta đến bên chậu hoa cạnh đó, đôi mắt sắc lạnh của Dư Nhã thấy ánh đèn đỏ đang nhấp nháy trên chậu hoa, ta bỗng hiểu ra điều gì đó, cố sức che mặt
Thật đáng tiếc là vì dùng quá nhiều sức nên tôi gần như bóp mặt ta tím tái, ta không tài nào thoát khỏi sự trói buộc của tôi
“Tôi đã đặt năm máy ảnh siêu nhỏ ở khắp các góc trong quán cafe, và cuộc đối thoại của chúng ta đã phát trực tiếp lên mạng “
Tôi tươi :
“Tất cả số tiền tôi kiếm từ , tôi đã đổ hết vào mạng internet, chỉ để đổi lấy hotsearch ngày hôm nay. Đến, để mọi người tỉ mỉ, nhớ rõ về khuôn mặt của ”
Nước mắt Dư Nhã rơi như mưa, điên cuồng lắc đầu, giọng của tôi dường như truyền từ trên trời xuống, khiến ta rơi vào trạng thái mơ hồ
“Từ giờ phút này trở đi, cuộc sống của sẽ luôn gắn liền với những lời chửi bới, khinh rẻ, cuộc hôn nhân của sẽ chìm ngập trong sự thối nát cờ bạc như Dương Phong, và từng khoảnh khắc tồn tại của đều chỉ là sự đày đọa “
Tôi buông ta ra, Dư Nhã bất lực ngã quỵ trên sàn, ta sợ tôi, ta chỉ muốn chạy trốn mãi mãi, đến một nơi không ai thấy ta
Cô ta run rẩy mò túi xách, chống tay vào bàn rồi vội vàng lao ra ngoài, ngay khi ta đẩy cửa quán café thì Dương Phong đã xông ra từ bên cạnh, túm lấy ta rồi kéo đi
Tôi lắng nghe những tiếng thét chói tai xa dần, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm
Tôi đã mệt rồi, và sự mệt mỏi của chiến tranh tâm lý còn kinh khủng hơn chiến đấu thực sự
Từ việc lợi dụng Tiêu Cần để khơi dậy sự không cam lòng trong Dư Nhã, rồi cuộc gọi điện thoại khiến ta buông lỏng cảnh giác, đến sự kích thích tinh thần từ bộ đồ thủy thủ và bộ ảnh,
Cuối cùng đánh sập phòng tuyến ý chí của ta bằng câu: “Dương Phong bị bệnh”, tiết tấu của mọi cuộc trò chuyện đều do tôi kiểm soát
Những căng thẳng cuối cùng đã khiến Dư Nhã quên mất sự cảnh giác, và trước ống kính, ta đã hoàn toàn thừa nhận tội ác của mình
Tôi , đây là nụ thoải mái nhất trong 6 năm qua, như thể một vết thương năm xưa đã bị vỡ mủ và giờ đang dần lành lại
Tôi mỉm những giọt nước mắt rơi vào tách cafe đen đã nguội, rồi cầm nó lên uống cạn
Vừa đắng lại vừa ngọt.
[HOÀN ]
Bạn thấy sao?