Thứ 5 rồi.
Đã là lần thứ 5 rồi.
Đã năm lần tôi chết trân người đang trong vòng tay vị hôn phu của tôi, cảm giác từng chút sức lực yếu ớt dần đi.
Sau đó tôi gõ cửa một cái, khiến cả hai người bên trong hoảng sợ liếc nhau, vội tách ra.
Tôi nghĩ rằng mắt không thấy tim không đau nên tự đi vào phòng khách, ngồi đợi nghe lời giải thích của thân và vị hôn phu.
Hình dáng Dư Nhã thật kiều, lúc này cúi đầu, bộ váy trắng càng tôn thêm vẻ đáng thương, đưa ánh mắt e thẹn sang, Dương Phong thấy mà đau lòng cuống quýt ôm lấy, tôi đầy vẻ không hài lòng.
"Anh." Tôi chỉ vào Dương Phong, lạnh lùng : "Cút ra ngoài!"
Dương Phong tức giận trợn tròn mắt, ta là thiếu gia nhà giàu, từ trước đến nay chưa bao giờ coi tôi ra gì, thế mà lúc này tôi dám bảo ta trước mặt người phụ nữ ta thích cút đi, chắc chắn giờ phút này ta tức giận muốn tát cho tôi tỉnh ngộ luôn.
Nhưng Dư Nhã nhẹ nhàng đẩy ta, mỉm một cách ngượng ngùng và kiên cường:
"Anh ra trước đi, tất cả đều là lỗi của em, em sẽ giải thích cho Niệm Niệm hiểu rõ, em không muốn tổn thương mối quan hệ của hai người.”
Cô ta trông như sắp khóc, cuối cùng ta như không chịu nổi những giọt nước mắt của Dư Nhã, ta miễn cưỡng xoay người đi ra ngoài, liên tục quay đầu lại , như sợ tôi sẽ gì với ta .
Tôi cảm thấy bực bội mà bật trước cặp đôi cẩu nam nữ ,
Đợi Dương Phong đi ra ngoài, tôi thấy Dư Nhã đổi sắc mặt, sau đó ngồi lại thật thoải mái, vuốt ve lại mái tóc của mình, hít sâu một hơi :
“Dư Nhã, đừng quên rằng đã có trai”
Dư Nhã lấy điếu thuốc ra, từ tốn châm lửa, trong khi hút thuốc nhả từng đợt khói, ta mỉm một cách hờ hững:
"Cô không với ta không sao? Trình Niệm, giờ không còn đủ sức chơi với tôi nữa."
Tôi nghiến răng :
"Tôi đã với từ trước rồi! Trò chơi này đã kết thúc! Tất cả đàn ông mà tôi từng trước đây đều bị thử qua. Dương Phong là trai tôi, là người mà tôi sẽ đi đến hết cuộc đời. Cô sao mà lại câu dẫn ta?”
Dư Nhã mím môi, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng
"Cô Dương Phong hay tiền của ấy? Nếu có thể ở bên ấy vì tiền, tôi cũng có thể, ai cao quý hơn ai?"
Cô ta khinh hai tiếng, đột nhiên bày tỏ hết nỗi lòng :
"Cô có thành tích tốt, danh tiếng tốt, không có Dương Phong thì vẫn có thể tìm đối tượng tiếp theo, không giống như tôi, bây giờ Dương Phong chính là lựa chọn tốt nhất của tôi, hiểu chứ? Tại sao không thể hiểu cho tôi?"
Tôi tức đến mức ngực liên tục phập phồng :
“Hiểu cho ? Hiểu thế nào? Cô dám dụ dỗ đàn ông của tôi lên giường , đó là cái hiểu mà muốn sao”
Dư Nhã phì phèo điếu thuốc, có vẻ chẳng hề để tâm:
“Niệm Niệm, đừng trách tôi, nếu phải trách thì trách tại không có bản lĩnh”
Cô ta đầy khiêu khích,
"Nếu đã đồng ý chơi trò chơi thử này từ đầu, thì chỉ có thể do tôi kết thúc, không có quyền phản đối! Bây giờ muốn giả vờ ra vẻ cao thượng đoan chính à? Đã quá muộn rồi”
Tôi sững người, hối hận trong lòng tôi trào dâng
Bạn thấy sao?