Trò Chơi Thế Thân [...] – Chương 4

Chương 4

Một đứa tóc đỏ dựng đứng hỏi.

“Haiz, đừng nhắc nữa, còn đang ở nhà giả vờ khóc như đàn ông tiết hạnh đấy! Muốn hắn cưới tớ chắc còn phải mất thời gian.”

Khấu Khấu thở dài.

“Xì, ai bảo cậu hồi đó không chịu cưới Diệp Tri Thu, còn giả vờ trầm cảm? Giờ người ta phát đạt rồi thì lại tiếc à?”

Tóc đỏ toe.

Diệp Tri Thu định bước tới, vừa nghe tới đó thì dừng lại.

Lúc này, tóc nhuộm xanh lá chen vào:

“Hay cậu giả chết lần nữa? Giống như lần trước nhảy biển dọa cái tên ngu kia ấy!”

Câu đó như tiếng sét giữa trời quang.

Diệp Tri Thu run lẩy bẩy.

Anh ta không nhịn nữa, lao tới quát lớn:

“Khấu Khấu, em lừa hết đúng không?”

“Trầm cảm là giả?”

“Tự tử cũng là giả?”

“Rốt cuộc em có cái gì là thật?”

“Em có từng không?”

Sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Tri Thu khiến cả ba người sợ hết hồn.

Hai đứa lập tức chuồn êm.

Khấu Khấu thoáng ngạc nhiên, lập tức lấy lại bình tĩnh.

“Em mà?”

“Nhưng chỉ khi giàu và có quyền lực.”

“Em chưa từng thay đổi, chỉ có là thay đổi thôi.”

“Khi nghèo, đương nhiên không xứng với em, em dại gì lãng phí cảm?”

“Còn con ngốc Kiều Diệp muốn cưới thì cứ để ta cưới.”

“Nhưng sau này giàu rồi, dĩ nhiên lại vừa mắt em. Em theo đuổi hạnh phúc của mình thì có gì sai?”

“Muốn người khác thì phải mình trước!”

“Không vì mình, trời tru đất diệt!”

“Nên dù là giả trầm cảm hay giả chết cũng chỉ là mấy chiêu trò nhỏ. Anh gì mà sốc thế? Đúng là nhà quê!”

“Đàn ông như , em khinh!”

Khấu Khấu nở nụ đắc thắng.

“Giờ không còn Kiều Diệp cản đường, có thể cưới em rồi. Em sẽ là một quý phu nhân đúng nghĩa, không mất mặt đâu.”

“Chát!”

Diệp Tri Thu vung một cái tát như trời giáng.

Khấu Khấu suýt ngã, khiến những người trong quán bar hoảng hốt né tránh.

“Chính vì em giả chết mà chết Kiều Diệp!”

“Đồ đồ tể đội lốt người!”

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi – em không thể sánh với Kiều Diệp! Cô ấy mới thật lòng , còn em chỉ biết lợi dụng!”

“Em không phải bạch nguyệt quang! Em là thuốc độc! Là thạch tín!”

Diệp Tri Thu nghiến răng mắng xối xả.

Khấu Khấu lau mặt, không khóc, chỉ nhạt.

“Ha, đúng, em không như con ngốc Kiều Diệp.”

“Nhưng soi gương đi, ai dám thật chứ?”

“Ai người đó xui xẻo!”

“Nói em Kiều Diệp? Anh đúng là tâng bốc em quá rồi! Người ta không ai khác – chính là đấy, Diệp Tri Thu!”

“Anh mới là hung thủ!”

“Muốn báo thù cho Kiều Diệp? Vậy thì đi mà tự tử đi!”

Mỗi lời của Khấu Khấu như đâm thẳng vào tim Diệp Tri Thu, khiến sắc mặt ta tái mét từng chút một.

“Đừng… đừng nữa… xin em đừng nữa…”

“Không! Em phải !”

Khấu Khấu lạnh, tàn nhẫn.

“Diệp Tri Thu, bản chất và em giống nhau – đều là phường vô vô nghĩa, ích kỷ máu lạnh. Nên tụi mình rất xứng đôi.”

“Đừng giả vờ đạo đức nữa, em mới là người thích hợp nhất với ! Cùng hư, cùng bẩn, dễ thông cảm!”

“Cưới em, chẳng thiệt đâu!”

Diệp Tri Thu ngồi bệt xuống đất.

Lẩm bẩm như người mất trí: “Không… không giống… tôi không giống em…”

Đúng lúc đó, mấy tên lưu manh từ phía phố bar tiến lại.

Dẫn đầu là một gã trông bảnh chọe, tay có hình xăm con thằn lằn.

Giống hệt “gian phu” trong video.

Gã xăm hình bá cổ Khấu Khấu, hôn lên mặt ta một cái.

“Chị Khấu, đây là thằng đại ngu mà chị câu hả?”

Diệp Tri Thu nhận ra gã xăm hình.

Anh ta gầm lên: “Mày là thằng khốn trong video khiến Kiều Diệp mang thai? Tao sẽ mày!”

Nhưng vừa dứt câu, ta lập tức nhận ra mình đã hiểu lầm.

Trừng mắt cặp đôi đang ôm nhau trước mặt.

“Khấu Khấu… người phụ nữ trong video là em? Không phải Kiều Diệp?”

“Ha ha ha!”

Khấu Khấu đến chảy cả nước mắt.

“Chứ còn ai nữa? Dùng AI ghép mặt thôi mà, có gì đâu khó?”

Rồi nét mặt ta lạnh băng.

Cô ta bước đến, nửa ngồi xuống, thì thầm đe dọa:

“Diệp Tri Thu, đã vỡ mặt rồi thì khỏi cần đóng kịch nữa.”

“Em biết giờ hận em, phải cưới em!”

“Nếu không, em sẽ phơi bày chuyện đầu độc Kiều Diệp! Để thân bại danh liệt! Để phải đền mạng!”

“Em chẳng quan tâm vợ ai, em chỉ cần quý phu nhân!”

“Sau khi cưới, có nhớ con ngốc Kiều Diệp thế nào cũng , em cũng sẵn sàng lăn lộn với trai trẻ.”

“Nhưng trên danh nghĩa, em phải là Diệp phu nhân, hiểu không?”

Khấu Khấu phơi bày dã tâm trắng trợn.

Còn Diệp Tri Thu… như chẳng nghe thấy gì.

Anh ta đờ đẫn lên trời.

Trùng hợp thay – chính là chỗ tôi đang trôi lơ lửng.

“Tôi… tôi chết vợ mình rồi sao?”

“Tôi… cả con ruột của mình?”

“Sao lại ra nông nỗi này…”

Anh ta ôm đầu, túm tóc, tự tát bản thân liên tiếp.

“Tôi đáng chết! Tôi là cầm thú!”

“Kiều Diệp, xin lỗi!”

“Con ơi, xin lỗi!”

Anh ta khóc lóc, vật vã lăn lộn dưới đất.

Khấu Khấu bực mình: “Gào cái gì nữa?”

“Muốn sống thì nghe lời tôi!”

Lũ đàn em của gã xăm hình cũng xông lên đá Diệp Tri Thu.

“Ngoan đi!”

“Nghe chị Khấu!”

“Tụi tôi chơi với chị Khấu, mày phải đứng canh, nghe chưa?”

“Đi mua bao cao su!”

“Làm con rùa sống!”

Diệp Tri Thu bị đánh đến máu me be bét, không ra hình người.

Anh không kêu đau, cũng không cầu xin.

Chỉ vừa lăn lộn trên sàn, vừa lẩm bẩm:

“Vợ ơi… xin lỗi… con ơi… xin lỗi…”

“Thôi rồi, đừng đánh nữa. Sau này ấy là rể của tôi đấy.”

Khấu Khấu ra lệnh dừng tay.

Nhìn Diệp Tri Thu nằm sõng soài dưới đất như chó chết.

“Về nhà rửa mặt đi, băng bó tử tế vào. Tôi còn chờ quỳ gối cầu hôn tôi đấy.”

10

Khấu Khấu tưởng mình đã hoàn toàn thao túng Diệp Tri Thu.

Dù gì thì bây giờ ta cũng là doanh nhân nổi tiếng, nếu để lộ chuyện vợ, tất cả những gì đang có sẽ tan thành tro bụi.

Và… Diệp Tri Thu đã khuất phục.

Vài ngày sau, ta lái chiếc du thuyền riêng trị giá ba mươi triệu, rằng sẽ tổ chức một bữa tiệc hoành tráng trên vùng biển quốc tế để cầu hôn Khấu Khấu.

Khấu Khấu lên tàu, còn mang theo cả đám lêu lổng.

Nhưng khi họ vào khoang tàu, thứ họ thấy không phải là rượu vang, không phải hoa tươi, cũng không có nhẫn kim cương.

Chỉ có một xác người đông cứng – thi thể của tôi.

Cả đám sợ tái mặt.

“Diệp Tri Thu, định gì?”

“Tôi muốn các người chôn cùng Kiều Diệp!”

Diệp Tri Thu mỉm , nhẹ nhàng .

“Tôi sẽ đi gặp Kiều Diệp đây.”

Vừa dứt lời, con tàu nổ tung trên biển khơi.

Tất cả bị hất lên bầu trời.

Và rồi… chìm sâu xuống đáy biển.

11

Sau khi chết, cuối cùng tôi cũng gặp lại Diệp Tri Thu.

“Kiều Diệp, đợi với!”

“Anh sai rồi, em tha thứ cho không?”

“Tất cả là do Khấu Khấu gài bẫy! Là ta !”

“Anh không cố ý em và con đâu, đây là một cái bẫy! Anh cũng là nạn nhân mà!”

Trong làn mây mờ ảo, Diệp Tri Thu cố gắng biện minh.

Người đàn ông này… đến khi chết vẫn không thực sự hối cải.

Đúng là… rất nhiều âm mưu xuất phát từ Khấu Khấu.

Nhưng ruồi nhặng không bao giờ bu theo trứng không nứt.

Nếu như thật sự tôi?

Nếu như hoàn toàn tin tôi?

Khấu Khấu có dễ dàng thành công như không?

Nhưng tôi đã chẳng còn muốn giải thích nữa.

Tôi chỉ lắc đầu, rồi bay đi thật xa.

Nơi đó, có một thiên thần nhỏ có đôi cánh trắng đang chờ tôi.

Con bé gọi khẽ, giọng non nớt: “Mẹ ơi!”

Còn Diệp Tri Thu?

Mới đuổi theo vài bước đã bị một sức mạnh lớn kéo vào vực sâu âm u không đáy.

Đó… mới chính là nơi mà một gã đàn ông cặn bã nên thuộc về.

Tôi nắm tay thiên thần nhỏ, bay về phía ánh sáng.

Thật ấm áp…

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...