Trò Chơi Thế Thân [...] – Chương 2

Chương 2

5

Tôi hận sự vô của Diệp Tri Thu, càng hận bản thân vì đã do dự!

Nếu tôi không chần chừ trong quyết định ly hôn, thì tôi đã không chết, đứa con trong bụng cũng không gặp chuyện!

Linh hồn tôi vẫn lởn vởn quanh Diệp Tri Thu.

Không phải tôi muốn kẻ biến thái rình rập ta cả ngày.

Mà là… tôi phát hiện mình chẳng thể rời xa ta quá lâu.

Chẳng lẽ vì ta đã tôi nên tôi bị oán khí kéo giữ lại, không thể siêu thoát?

Quản gia rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại một mình ta.

Diệp Tri Thu đột nhiên đập mạnh ly xuống đất, gào lên.

“Thai à?”

“Thai của thằng khốn nào đấy! Cô dám cắm sừng tôi!”

“Kiều Diệp, tâm hồn bẩn thỉu thì chớ, đến cả thân thể cũng dơ dáy!”

“Cái thứ ghê tởm như cũng dám , tôi còn chẳng dám với người ngoài! Tại sao phải nhốt vào tủ khử trùng à? Vì quá bẩn! Tôi bị ám ảnh sạch sẽ!”

Anh ta gào thét còn tôi thì sững người trôi lơ lửng trên không.

Tôi ngoại ?

Cái thai trong bụng không phải của Diệp Tri Thu?

Đây là sỉ nhục lớn nhất trong đời tôi!

Anh có thể không tôi, không có quyền bôi nhọ tôi, càng không nhục con tôi!

Nó đã quá đáng thương rồi, còn chưa kịp chào đời đã lìa khỏi thế gian.

Không thể để nó mang thêm cái tiếng “con hoang”!

“Diệp Tri Thu, im miệng! Tôi không ngoại , đứa bé là con !”

“Người chuyện bẩn thỉu là , dựa vào đâu mà vu khống chúng tôi?”

Tôi lao về phía ta, vừa vừa mắng, chẳng thể chạm vào ta.

Đây chính là sự chia cách giữa người sống và người chết.

Người chết thì chẳng thể gì với người sống.

Phim ma toàn là lừa bịp.

Người chết không đáng sợ, đáng sợ là người sống!

Ngay lúc tôi và Diệp Tri Thu đang rơi vào vực thẳm của riêng mỗi người, chuyện còn tồi tệ hơn đã xảy ra.

Chị tôi quay lại!

Cô ta chưa chết!

Cô ta lao vào lòng Diệp Tri Thu, vừa khóc vừa .

“Tri Thu, em định chết thật rồi đấy… em không nỡ rời xa !”

“Biết em chưa chết, có bất ngờ không? Có vui không?”

Sắc mặt Diệp Tri Thu đông cứng trong giây lát.

Khấu Khấu lập tức bĩu môi: “Sao thế? Không vui à? Vậy để em chết thật cho xem nhé!”

Nói rồi ta quay đầu, rơm rớm nước mắt như muốn bỏ đi.

“Đừng! Em quay lại là mừng lắm rồi!”

Khấu Khấu lập tức ôm Diệp Tri Thu chặt hơn.

“Tri Thu, em thật sự sợ sẽ không bao giờ quan tâm em nữa… chỉ vì Kiều Diệp đang mang thai con …”

“Đừng nhắc tới con tiện nhân đó! Cũng đừng về con hoang! Anh sợ bẩn cả tai!”

Với Diệp Tri Thu, quản gia là người ngoài, còn Khấu Khấu thì dĩ nhiên không.

Anh ta chẳng ngần ngại phơi bày chuyện xấu trong nhà.

“Cái gì? Kiều Diệp ngoại sao? Cũng chẳng lạ… lúc còn đi học ta đã chẳng ra gì… không chỉ quyến rũ học, ngay cả thầy giáo cũng không tha…”

Khấu Khấu bôi bẩn tôi, rồi lại tỏ ra chị em thâm.

“Nhưng vẫn nên thả ấy ra đi? Dù sao ấy cũng là em ruột của em, ba mẹ mất rồi, em chị thì phải có trách nhiệm chăm sóc nó.”

“Haizz…”

Diệp Tri Thu thở dài.

Anh ta đưa tay vuốt ve gương mặt Khấu Khấu: “Khấu Khấu, em quá tốt bụng. Kiều Diệp luôn xấu em, mà em vẫn đối xử với nó thế này sao?”

Hai người cùng nhau bước đến trước chiếc tủ khử trùng.

Vẫn còn nghe thấy tiếng “xì xì” – ozone vẫn đang vận hành.

“Ozone tốt mà, em nghe ozone khử khuẩn, còn giúp điều trị bệnh phụ khoa nữa.”

“Kiều Diệp sống buông thả như , em thật sự lo ta có bệnh gì dơ bẩn rồi lây sang cho …”

Chị tôi khích bác, gương mặt Diệp Tri Thu biến sắc – vừa xanh vừa tái.

Anh ta nghiến răng ken két gào lên: “Kiều Diệp! Cô hối cải chưa?”

“Tôi có thể thả ra, phải thai!”

“Phải khai ra tên kẻ gian phu!”

Tủ khử trùng không có tiếng đáp lại.

“Chết mà không biết hối lỗi?”

Diệp Tri Thu giận dữ mở toang cánh cửa tủ – và đối diện với khuôn mặt lạnh ngắt không nhắm mắt của tôi.

6

“Aaaa!”

Tiếng gào của Diệp Tri Thu không còn giống giọng người nữa.

Anh ta lảo đảo ôm lấy thi thể tôi từ trong tủ ra.

Sắc mặt trắng bệch, bảy khiếu chảy máu.

Tay phải gãy, tay trái lộ ra đốt xương trắng bệch.

Tôi lơ lửng trên không, thi thể chính mình sưng phù, thảm đến mức không thể nổi.

Nhìn cái bụng nhô nhẹ lên – nơi từng có một sinh linh bé bỏng – giờ đã hoàn toàn yên lặng.

Nước mắt đã cạn, trái tim đã chết, chỉ còn linh hồn như bị xé nát từng mảnh.

May mà nhà bếp có điều hòa, xác vẫn chưa bốc mùi.

“Kiều Diệp? Em tỉnh lại đi? Tỉnh lại đi!”

Diệp Tri Thu gào lên trong đau đớn.

Anh ngu ngốc thật đấy à?

Tôi chết rồi mà!

“Hả? Kiều Diệp!”

Khấu Khấu cũng “giật mình” ngã sụp xuống xác tôi, òa khóc như mưa.

Cô ta đúng là diễn viên trời phú, nước mắt tuôn như suối, diễn xuất ăn đứt cả đám minh tinh nổi tiếng.

Nhưng tôi có thể thấy rõ ràng ánh vui mừng sâu trong mắt ta.

Cùng chung huyết thống, sao lại tàn nhẫn với nhau như thế?

Tôi thực sự không hiểu, rõ ràng là chị em ruột, tại sao Khấu Khấu lại hận tôi đến thế?

“Sao lại chết rồi? Không phải ozone không có độc sao! Xin lỗi… tôi không cố ý… không phải…”

Diệp Tri Thu vừa ngực vừa giậm chân, kêu trời như bị cắt ruột.

Tôi trôi lơ lửng bên cạnh, ta gào thét, cả cái cảnh ta hít cả nước mũi vào miệng.

Buồn nôn hết sức.

Triệu Lệ Dĩnh – Đặng Luân – Trương Nghệ Hưng – Hồ Ca cộng lại, cũng không bằng một mình Diệp Tri Thu diễn sâu!

Anh không cố ý?

Thế ai là người nhốt tôi vào tủ khử trùng?

Giờ ra bộ dạng nước mắt nước mũi tùm lum, ăn năn hối lỗi, đang trò cho ai xem thế?

“Kiều Diệp, em đừng chết mà! Anh không quan tâm cái thai kia là của ai nữa!”

“Anh sẵn sàng ba hờ! Không ép em thai nữa!”

“Em sống lại không?”

“Muốn sống bình yên thì đầu phải đội sừng! Sau này em có tìm thêm vài người đàn ông nữa, cũng không ghen đâu! Miễn là em đừng chết… đừng chết…”

Anh ta tiếp tục tru tréo, toàn mấy lời điên rồ.

Không chỉ tôi cảm thấy kinh tởm, đến cả Khấu Khấu – đang giả khóc bên cạnh – cũng không chịu nổi.

“Tri Thu, đừng khóc nữa… người chết không thể sống lại, để Kiều Diệp yên nghỉ đi…”

“Câm miệng!”

Diệp Tri Thu hét lên như điên, khuôn mặt vặn vẹo – lần đầu tiên ta nổi giận với Khấu Khấu.

Sắc mặt Khấu Khấu cứng đờ, đến nước mắt cũng quên không nhỏ nữa.

Diệp Tri Thu không để ý đến ta nữa, mà nhào lên thi thể tôi, môi kề môi thổi hơi vào – cấp cứu bằng hô hấp nhân tạo.

“Tỉnh lại đi!”

“Em tỉnh lại đi mà!”

Ban đầu ta chỉ thổi nhẹ.

Nhưng thấy không có phản ứng, ta bắt đầu điên cuồng cắn môi tôi!

Cắn đến máu me be bét, môi nát ra thành từng mảnh.

Y như một con dã thú khát máu – hay đúng hơn là một con ma cà rồng khủng khiếp!

Cảnh tượng quá kinh khủng, kinh tởm, quái dị.

“Ọe!”

Khấu Khấu rốt cuộc không chịu nổi, chạy ra góc phòng nôn thốc nôn tháo.

7

Diệp Tri Thu cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng tôi đã chết.

Anh ta là một kẻ người.

Tôi không muốn thấy những giọt nước mắt giả tạo của ta, tôi chỉ muốn ta bị pháp luật trừng !

Phải đền mạng cho tôi và đứa con!

Nhưng xem ra chuyện đó khó lắm.

Bởi vì tôi chết trong nhà mình, ngay tại khu bếp phía sau biệt thự.

Sau khi tôi chết, Diệp Tri Thu sa thải toàn bộ người , kể cả quản gia.

Người biết tôi đã chết, chỉ còn lại Diệp Tri Thu và Khấu Khấu.

Mà họ lại là hung thủ và đồng phạm, cũng đồng thời là hai người duy nhất trên đời còn có chút quan hệ huyết thống với tôi.

Tôi lấy Diệp Tri Thu xong thì nghỉ việc, toàn tâm toàn ý chăm lo cho ta, đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với xã hội.

Nên trừ khi họ có lương tâm mà ra đầu thú, bằng không, tôi chỉ có thể chết một cách âm thầm, lặng lẽ.

Tôi dùng chính cái chết của mình để nghiệm ra một chân lý không thể chối cãi:

Phụ nữ tuyệt đối đừng vì đàn ông mà nội trợ toàn thời gian!

Làm không chỉ mất đi địa vị kinh tế, mất đi vị trí trong xã hội, mà đến lúc chết rồi cũng chẳng ai biết.

Tôi từ tủ khử trùng chuyển sang… tủ đông.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...