6
Hoảng loạn và lo sợ như thủy triều ập đến, ăn mòn từng dây thần kinh còn chưa c.h.ế.t lặng.
Một y tá vội vàng chạy ra: “Người nhà đâu? Người nhà có nhóm m.á.u AB không?”
Ngân hàng m.á.u đang thiếu, không đủ m.á.u cho ca phẫu thuật, mà tôi và Phó Liên Sâm cùng nhóm máu.
Không chút do dự, tôi vén tay áo lên.
Cho đến khi mắt tôi tối sầm lại, tôi vẫn van xin y tá lấy thêm một túi máu.
Y tá quát mắng tôi: “Cô linh tinh gì , không cần mạng nữa à!”
Cô ấy không biết, mạng sống của Phó Liên Sâm còn quan trọng hơn cả mạng tôi.
May mà có mấy tốt bụng đi qua, giúp đỡ kịp thời.
Ngoài phòng phẫu thuật, tay chân tôi lạnh ngắt.
Cho đến khi đèn đỏ tắt, Phó Liên Sâm chuyển vào phòng bệnh thường, tôi mới dần hồi lại cảm giác.
Người ký giấy là chị của Phó Liên Sâm, nhân lúc chưa tỉnh, bảo tôi về nghỉ ngơi.
Tôi gật đầu, vừa đứng dậy đã loạng choạng ngã xuống.
Khi tỉnh dậy, đã là xế chiều.
Phó Liên Sâm ngồi bên giường, ánh mắt phức tạp, thấy tôi tỉnh, nhảy lò cò về phía tôi.
Chưa kịp gì, nước mắt tôi đã rơi không ngừng.
Phó Liên Sâm bối rối thấy rõ.
Ngồi bên giường, không thành thạo vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Thôi nào, thôi nào, đâu có chết.”
Trên khuôn mặt thoáng qua sự chán ghét, nếu kỹ, lại có chút cảm khó hiểu.
Tôi đã chăm sóc suốt một tháng trời.
Từ việc ăn uống, ngủ nghỉ đến việc đi vệ sinh, không thiếu thứ gì.
Khoảng thời gian đó, trên các trang báo toàn là những bài viết về việc tôi quỳ gối l.i.ế.m gót thiếu gia nhà họ Phó, họ mắng tôi chỉ là vẻ ngoài của một nữ chính độc lập mạnh mẽ, thực chất là một con ch.ó trung thành không có gì ngoài cái vỏ.
Nhưng lạ là, Phó Liên Sâm không ngăn chặn những tin tức này, thậm chí không nhắc lại chuyện chia tay.
Anh bắt đầu đối xử với tôi như một cặp đôi bình thường: ăn uống, hẹn hò, gặp gỡ bè, khi đi qua dòng xe đông đúc, còn vô thức bảo vệ tôi.
So với thời gian nhau, đã chân thành hơn một chút.
Tôi nghĩ nếu không phải vì sự xuất hiện của Trang Dao, tôi thậm chí đã nghi ngờ rằng đã thích tôi rồi.
7
Dựa vào sự nổi tiếng bất ngờ của bài hát “Ngự”, Đồng Vi đã nhận cho tôi một vai trong bộ phim nhỏ.
Ngoài việc hát nhạc OST, tôi còn phải đóng vai khách mời cho một nhân vật nữ phụ không quan trọng.
Kết quả không biết bằng cách nào mà chuyện này truyền đến tai Phó Liên Sâm, thậm chí còn chủ muốn đến thăm phim trường.
Tôi không gì, chỉ gửi địa chỉ cho .
Nửa giờ sau, tôi rời khỏi phim trường để đón người, vừa đúng lúc thấy đang nghe điện thoại.
“Em buồn, em buồn thì có liên quan gì đến tôi?”
“Trang tiểu thư, nếu tôi nhớ không lầm, lúc trước là em bỏ rơi tôi trước mà, đúng không?”
“Tôi sắp kết hôn rồi, xin em đừng gọi nữa.”
Anh dứt khoát cúp điện thoại, dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi mày nhíu chặt không hề giãn ra.
Chắc là vẫn còn đau lòng.
Vài ngày trước, máy bay của Trang Dao đã hạ cánh tại Vân Thành.
Nghe cha ta đã bị bắt vì tham nhũng, dù nhà họ Trang có bỏ ra bao nhiêu tiền của cũng không cứu ông ta ra ngoài.
Chỉ trong hai ngày gần đây, ta đã gọi cho Phó Liên Sâm hơn mười cuộc.
Tôi biết, sắp không chịu nổi rồi.
Cuối cùng, khi tôi đang trang điểm lại, Phó Liên Sâm, người luôn trầm tư cúi đầu, đứng dậy.
“Công ty bên kia xảy ra chút chuyện, phải qua đó một chuyến.”
Anh bước đi vội vã, đến chân cầu thang rồi lại quay lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi.
“Tối nay sẽ đón em đi ăn tối.”
Tôi biết, đây đã là lời xin lỗi hiếm hoi của Phó thiếu.
Tôi đương nhiên không khó , gật đầu, theo bóng khuất dần ở cuối hành lang.
Không lâu sau khi đi, Đồng Vi tới.
Cô bước vào trong lều che nắng, quanh không thấy Phó Liên Sâm, lại bắt đầu bất bình thay tôi:
“Trời ạ! Phó thiếu gia nhà cậu còn bận hơn cả thủ tướng! Không phải là đến thăm phim trường à?”
Tôi : “Anh ấy bận việc công ty.”
“Công ty gì chứ, tám phần là vì Trang Dao!”
Bạn thấy sao?