Trò Chơi Thế Thân, [...] – Chương 14

Chap 14

Sau nhiều lần, tôi cũng thấy ngại, liền chủ biểu diễn ảo thuật cho xem.

Tôi che mắt, mở miệng, rồi hỏi thấy gì.

Anh : “Bướm.”

Đó là câu chuyện mà tôi đã kể cho rất lâu về trước.

Khi chúng ta một người, giống như có một trăm con bướm bay lượn trong bụng.

Mở miệng ra, bướm sẽ bay ra ngoài.

Anh vẫn còn nhớ.

Tôi ngớ ngẩn, Giang Dự tôi, cũng .

Không ngờ cảnh tượng này lại để Phó Liên Sâm thấy.

Miệng Trang Dao nở một nụ đắng:

“Anh ấy đã đứng trong mưa như , vai run rẩy không ngừng.”

“Khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng cũng hiểu rằng, trong lòng ấy, không còn là cái bóng của ai nữa.”

Cô ấy cúi đầu, ôm chặt chiếc túi trong tay.

Tôi cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê.

Chỉ là khi cúi xuống, cờ liếc thấy màn hình điện thoại của ấy sáng lên, có vẻ như đang gọi cho ai đó.

Thật buồn .

Tôi lạnh lùng đứng dậy, để lại một ít tiền cà phê trên bàn.

“Cô ấy đã đứng trong mưa chờ tôi, vài tháng trước, tôi cũng đã từng chờ ấy ngoài quán bar trong tuyết lớn, cũng đã từng vì ấy thử những hoạt mạo hiểm mà tôi hoàn toàn không dám , thậm chí suýt nữa đã phải hiến cạn m.á.u của mình để cứu ấy.”

“Tôi thừa nhận rằng cơ đến gần ấy của tôi không thuần khiết. Nhưng Trang Dao, tôi không nợ ấy.”

Chúng tôi, vốn dĩ là đôi bên cùng có lợi.

Những chiếc lá mùa thu rơi lả tả, tôi kéo chặt áo khoác, không quay đầu lại bước ra cửa.

Sau lưng, Trang Dao nhẹ, lấy điện thoại ra.

“Lần này hãy c.h.ế.t tâm đi, ấy hoàn toàn không .”

22

Từ hôm đó, Phó Liên Sâm không còn đến tìm tôi nữa.

Tôi và Giang Dự một căn nhà nhỏ ven biển.

Ban ngày tôi đàn guitar và sáng tác, còn thì ngồi bên cạnh sắp xếp tài liệu.

Đôi khi tôi muốn nghỉ ngơi một chút, Giang Dự luôn nhẹ nhàng : “Công việc vẫn phải hoàn thành.”

Dạo này rất bận, gửi từng bản thảo đi, liên tục nhận điện thoại. Dù cầm bút không vững nữa, vẫn kiên trì không chịu nghỉ.

Trong những tháng cuối cùng của cuộc đời, đã phanh phui một tổ chức buôn bán thiếu nữ ngầm. Ngày chúng tôi gặp lại, cờ đi qua hiện trường buổi quay vì đang điều tra vụ này.

Những bức ảnh đầy chấn một lần nữa ra làn sóng dữ dội.

Dư luận nhanh chóng bùng nổ.

Nửa tháng sau, cảnh sát thông báo giải cứu 50 thiếu nữ trẻ.

Họ muốn Giang Dự tham dự buổi lễ tuyên dương, lúc đó, đã không thể đứng dậy nữa.

Thuốc giảm đau mất tác dụng. Nhiễm trùng m.á.u lan tỏa khiến thường xuyên chảy m.á.u không ngừng.

Tang Đậu dường như cũng cảm nhận điều gì, nó thường nằm trong lòng Giang Dự cả buổi chiều, không hề quấy .

Tôi sinh mệnh của dần héo tàn trước mắt mình, không thể gì.

Tối hôm cuối cùng, tôi đẩy ra bờ biển dạo chơi.

Trong làn gió dịu dàng, tôi ngả đầu lên đầu gối Giang Dự, hỏi có điều gì hối tiếc không.

Anh mỉm , những tia sáng lấp lánh trong mắt phản chiếu trên mặt biển yên bình.

“Có,” .

“Là gì?”

23

Anh cúi xuống tôi, đôi mắt tràn đầy thương và xót xa, vừa dịu dàng, vừa vấn vương, như thể hàng ngàn câu chữ đều hóa thành trong đó.

“Nếu biết trước sẽ em hơn cả sinh mạng, lúc em đến, nên đi xa hơn để em, chứ không phải đứng đợi ở cửa.”

Tôi mỉm , nước mắt rưng rưng.

Tình là gì?

Tình là luôn cảm thấy mình mắc nợ.

Tôi không ngờ rằng lại hối tiếc vì điều đó.

Dưới ánh trăng sáng rực, tôi lấy ra chiếc nhẫn mà đã mua từ lâu, đặt vào bàn tay ấm áp của : “Cho một cơ hội để bù đắp.”

Anh ngẩn người, rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi.

Đôi môi hạ xuống, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay tôi.

Anh : “Đừng buồn.”

Tôi đáp: “Vâng.”

Anh : “Hãy sống thật tốt.”

Tôi cũng đáp: “Vâng.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...