Trò Chơi Thế Thân, [...] – Chương 13

Chap 13

Ít nhất, đã trở về, phải không?

Ít nhất, còn bốn tháng, phải không?

Tôi cố gắng vượt tinh thần dậy: “Không sao cả, bốn tháng, chúng ta có thể nhiều điều lắm.”

Tôi vẽ ra những hình ảnh tươi đẹp mà tôi đã tưởng tượng vô số lần, cũng lặng lẽ lắng nghe.

Đêm tối như một ly rượu mạnh, tạm thời khiến người ta quên đi nỗi buồn.

Một lúc sau, thở dài bên tai tôi: “Nếu có người khác có thể em hạnh phúc, thì em nhất định phải quên .”

“Giang Dự!” Tôi lập tức ngồi bật dậy.

Anh mở miệng, còn muốn gì đó, tôi đã kéo tay áo lên.

Trên cánh tay vốn mịn màng, vô số vết sẹo lớn nhỏ, đều là dấu vết để lại trong khoảng thời gian mất tích.

“Như , còn muốn gì nữa không?”

Mắt Giang Dự lập tức đỏ hoe.

Thật ra tôi cũng hiểu, trên đời này không ai có thể mãi mãi ở bên ai.

Nhưng người mà tôi gặp hồi còn trẻ lại đẹp đẽ đến .

Tôi sao có thể quên, sao có thể quên?

Anh cụp mắt xuống:

“Nhưng sẽ liên tục phát sốt, sẽ chảy m.á.u không ngừng, sẽ ngày càng trở nên nhợt nhạt, gầy gò.”

“Giang Từ, không muốn em thấy như .”

Anh vẫn là Giang Dự kiêu hãnh ấy.

Người đã đỗ vào khoa báo chí với số điểm cao nhất, có hoài bão trở thành một phóng viên xuất sắc.

Anh sợ tôi thấy bộ mặt tồi tệ của .

Tôi vùi đầu vào vai , nghẹn ngào.

“Anh nghĩ em xem thường ai? Em giờ rất biết chăm sóc người khác, xem cún đường không phải rất em chăm sóc tốt sao?”

“Anh đừng đi, ở lại bên em nhé?”

Nếu trong cuộc chạy đua với thần c.h.ế.t này, tôi chắc chắn là kẻ thua cuộc.

Thì tôi cũng hy vọng, có thể đi cùng dù trong một khoảnh khắc.

Phòng ngủ yên tĩnh một lúc.

Không lâu sau, Giang Dự thở dài, ”.

Rồi cúi đầu nhẹ nhàng áp tai vào bên tai tôi:

“Thực ra từ lần đầu gặp em, đã biết mình không thể rời xa.”

20

Nhận điện thoại của Trang Dao đã là một tháng sau.

“A Sâm bệnh rồi, không chịu uống thuốc, còn gọi tên mãi, có thể qua khuyên ấy không?”

“Không .” Tôi trả lời ngắn gọn.

Nhưng vào buổi chiều, khi tôi đang ngồi cạnh Giang Dự đọc sách ở cửa sổ, Trang Dao đã trực tiếp gõ cửa nhà tôi.

Cửa vừa mở, một cái tát đã giáng xuống.

“Giang Từ, thật nhẫn tâm.”

Nghe thấy tiếng , cún chạy tới, sủa ầm ĩ về phía Trang Dao.

21

Giang Dự lúc này đã không còn thích hoạt nhiều, tôi sợ thấy, bịa lý do ra ngoài mua đồ, kéo Trang Dao đến quán cà phê gần đó.

Vừa ngồi xuống, nước mắt của ấy đã rơi xuống.

“Cô giờ đang rất kiêu ngạo phải không?”

Thật khó hiểu.

“Ngày hôm đó từ bệnh viện về, A Sâm đưa cho tôi một khoản tiền, rằng không thể tiếp tục giúp tôi nữa. Tôi tưởng ấy bất lực với chuyện của cha tôi, câu tiếp theo là, sợ sẽ tức giận. Nhưng rõ ràng đã chia tay rồi mà? Cô rõ ràng chỉ là cái bóng của tôi thôi, phải không?”

Tôi cũng thấy kỳ lạ, tôi đến đây không phải để nghe ấy than vãn.

“Trang tiểu thư, tôi không biết Phó Liên Sâm tại sao lại như , ấy giúp hay không giúp là chuyện giữa hai người. Nếu đến đây để tôi khuyên ấy, thì có lẽ là đã đi một chuyến vô ích.”

Tôi quay đầu, muốn gọi phục vụ tính tiền, Trang Dao lại gọi tôi lại.

“Cô có biết tại sao ấy lại bệnh lần này không?”

Cô ấy tôi, mãi lâu sau mới : “Ba ngày trước, ấy cùng bè tụ tập, uống say bảo tôi đưa ấy đến tìm . Vừa đến cửa nhà , đã thấy và một người đàn ông chơi cờ.”

“Anh ấy , cậu chưa bao giờ với ấy như .”

Tôi bất ngờ.

Việc này tôi có hơi ấn tượng.

Hôm đó mưa lớn, tôi và Giang Dự đang chơi cờ dưới hành lang.

Tôi không thắng , nên trò gian lận.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...