1
Vào ngày trao giải cho bài hát gốc “Ngự”, Phó Liên Sâm gọi điện cho tôi.
“Em mù à? Không thấy đã gửi bao nhiêu tin nhắn sao?”
Tôi liếc lịch sử tin nhắn, vội vàng xin lỗi: “Em đang thay áo quần, không thấy, có chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia ồn ào, giọng Phó Liên Sâm nghe rất mơ hồ.
“Tới Dream, có chuyện muốn với em.”
Tôi đồng hồ, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi.
“Có thể chờ thêm một chút không? Giải thưởng này rất quan trọng với em.”
“Được thôi.” Phó Liên Sâm ngắt lời tôi, giọng đầy khó chịu và bực bội: “Vậy thì em đừng bao giờ tới nữa.”
Tim tôi thắt lại, đầu óc chợt tê liệt trong giây lát.
Khi tỉnh lại, tôi đã đến trước cửa quán bar.
Quản lý của tôi, Đồng Vi, đã gửi hàng chục tin nhắn, mỗi tin đều dài đúng 60 giây.
Tôi không nghe, chỉ tắt điện thoại đi.
Đẩy cửa phòng riêng ra, tôi thấy Phó Liên Sâm đang ôm hai , cử chỉ rất thân mật.
Tôi điều chỉnh lại vẻ mặt: “A Sâm, tìm em có chuyện gì?”
Anh thấy tôi thở hổn hển chạy vào, thoáng qua như đã đơn trước, đá vào chân của người bên cạnh: “Thấy chưa? Uống đi.”
Người kia vui vẻ nhận thua, uống cạn một ly.
Sau đó ta như phát hiện ra điều gì mới lạ, quan sát tôi từ trên xuống dưới: “Lợi thật đấy, Phó, của chỉ vì một cuộc gọi của mà bỏ cả giải thưởng đến ngay lập tức.”
Cô trong lòng Phó Liên Sâm cũng trêu chọc: “Ơ kìa, tưởng nghệ sĩ thì cao quý lắm, hóa ra cũng chẳng khác gì tôi.”
Mọi người lên, Phó Liên Sâm hờ hững liếc tôi, rồi cúi xuống hôn bên cạnh, không chút kiêng dè: “Cô ấy sao đẹp bằng em.”
Tôi cúi đầu, biểu hiện vẻ buồn bã.
Quả nhiên, ánh mắt Phó Liên Sâm lại trở nên mơ hồ.
Anh từng , dáng vẻ buồn bã của tôi giống hệt Trang Dao.
Tôi nhanh chóng bước đến, lấy ra một lọ thuốc dạ dày đưa cho : “Anh có thấy khó chịu không? Uống thuốc trước đã.”
Nói xong, tôi định đi lấy nước, Phó Liên Sâm giật lấy lọ thuốc trong tay tôi, vứt thẳng vào thùng rác.
“Anh không gọi em đến vì cái này.”
Tôi đứng yên, không hiểu chuyện gì.
Phó Liên Sâm ngẩng đầu lên, chỉ vào bàn: “Bóc tôm thì không lẽ bắt tự sao?”
Ồ, gọi tôi từ lễ trao giải về, chỉ để bóc tôm cho .
Mọi người xung quanh không dám thở mạnh, đều đoán xem tôi có nghe theo không.
Dù sao thì nữ diễn viên họ Giang nổi tiếng với vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, trong giới đều biết đến.
Nhưng tôi chỉ suy nghĩ một chút, rồi bước tới ngồi bên cạnh Phó Liên Sâm, bắt đầu bóc tôm.
Không có dụng cụ, tay tôi lại móng nên không tiện.
Chỉ mới bóc vài con, tay tôi đã bị vỏ tôm sắc nhọn cào rách.
Muối và gia vị cay từ tôm thấm qua kẽ da, vừa nhói vừa rát.
Tôi không kìm nhíu mày.
Phó Liên Sâm cũng không ngăn lại, chán nản tôi, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu người khác mời.
Cuối cùng tôi bóc xong một con, đưa cho Phó Liên Sâm, lại đưa nó cho bên cạnh.
“Sao nào, có ngon không?”
Cô tươi: “Tôm mà chị xinh đẹp bóc tất nhiên là ngon rồi.”
Anh quay sang tôi lần nữa: “Nghe rồi chứ? Tiếp tục bóc đi.”
Không khí nặng nề dần biến mất, mọi người lại trở nên rộn ràng như ban đầu.
Vậy là tôi nhịn đau, trong tiếng nhạc ồn ào, bóc hết cả đĩa tôm.
Xung quanh không ngừng có người thì thầm:
“Không thể tin nổi, nịnh nọt đến mức này, không biết xấu hổ à.”
“Chẳng phải vì tiền sao? Đừng mấy này bề ngoài lạnh lùng, thực ra chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội cả.”
“Nói chứ ấy cũng có bản lĩnh đấy chứ.”
Người kia còn cố ý nhấc n.g.ự.c mẫu.
Xung quanh lại lên.
Trong mắt họ, dù tôi mang danh , cũng chỉ là con cún bên cạnh Phó Liên Sâm.
Cún nịnh chủ đến mức nào ư?
Anh muốn trượt tuyết, ngày nào tôi cũng theo đến khu trượt tuyết.
Anh muốn đua xe, dù sợ tôi vẫn ngồi sau xe .
Anh muốn nhảy dù, tôi lập tức đi thi lấy bằng.
Công việc này không ai tốt hơn tôi.
Bạn thấy sao?