Cuối cùng tôi bị ta cảm , khi ta tỏ , tôi đã đồng ý ở bên ta.
Chỉ là câu chuyện thanh mai trúc mã nghe thật lãng mạn, bây giờ tôi nghe lại, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Anh năm lớp 12 ngày nào cũng kiên trì cơm hộp cho tôi? Thời gian học của và tôi giống nhau, lấy đâu ra thời gian nấu cơm cho tôi?”
Hứa Tinh Tần không ngờ tôi lại hỏi , ánh mắt bắt đầu dao : “Thì… thỉnh thoảng trai cũng giúp…”
“Với cả vừa phải học vừa phải nấu ăn, lại còn có sức soạn ghi cho tôi?”
Anh ta lại cứng họng, lúng túng đáp: “Chắc là có thể khơi dậy tiềm năng vô hạn chăng…”
Tôi nhếch miệng , trong mắt không hề có ý .
Mười năm trước, có lẽ tôi thật sự không biết, thì ra có một người ngốc đã tất cả mọi thứ, lại bị người khác cướp hết công lao.
Những gì cần biết, tôi đã biết rồi.
Tôi nghĩ cũng không cần ở lại thêm nữa, vừa chuẩn bị rời đi thì nghe thấy có người gọi.
“Tinh Tần?”
Quay đầu lại, là một trang điểm tinh tế bước tới.
“Khi nào về nước ?”
Vẻ mặt Hứa Tinh Tần lập tức trở nên lúng túng, liếc tôi rồi mới trả lời: “Về một thời gian rồi.”
Nói xong, hình như mới ý đến tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Hai người các … vẫn còn bên nhau sao?”
“Cô quen tôi à?”
“Đương nhiên rồi, tôi vẫn còn nợ một lời xin lỗi.”
Cô ấy nghiêm túc : “Tuy tôi biết có thể không muốn gặp tôi, cũng chẳng quan tâm đến lời xin lỗi này, tôi vẫn muốn rằng tôi không cố ý cướp trai của . Lúc đó tôi thật sự không biết ấy không độc thân.”
“Chuyện đó sau này tôi vẫn luôn cảm thấy rất áy náy. Nhưng bây giờ thấy hai người vẫn còn bên nhau, tôi yên tâm rồi.”
Chuyện đó?
Tôi còn định hỏi thêm, Hứa Tinh Tần căng thẳng cắt lời ấy: “Chuyện qua rồi, hơn nữa Sang Sang căn bản không để ý.”
“Vậy thì tốt.”
Đợi đi rồi, Hứa Tinh Tần mới giải thích với tôi: “Cô ấy là đại học của , trước đây giữa em và ấy từng có chút hiểu lầm.”
Tôi gật gù, cũng không hỏi thêm.
Ngược lại, Hứa Tinh Tần lại thấy kỳ lạ: “Em không tò mò ấy về chuyện gì à?”
Tôi không tò mò.
Tôi mỉm đáp: “Vừa nãy cũng rồi, chuyện qua rồi mà, hơn nữa, em tin .”
Hứa Tinh Tần tôi chằm chằm, như thể đang đánh giá xem câu của tôi có thật lòng không.
Thấy tôi không có phản ứng gì đặc biệt, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em thay đổi nhiều lắm, trước đây em rất hay ghen, chỉ cần chuyện với con lâu một chút là em đã không vui rồi.”
Nghe xong tôi chỉ muốn nhạt, trong lòng thầm nghĩ: Bởi vì bây giờ em hoàn toàn không quan tâm nữa.
Tôi nhún vai: “Vậy à? Có lẽ ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi.”
Hứa Tinh Tần lại có vẻ vui: “Anh thích em thay đổi như bây giờ.”
Có lẽ vì chuyện này mà tôi lại càng ta coi trọng hơn trong lòng.
Lúc tạm biệt, Hứa Tinh Tần còn nắm lấy tay tôi, có chút lưu luyến không nỡ buông.
Tôi đã đi mấy bước rồi mà ta lại đuổi theo, thở hổn hển :
“Sang Sang, em có muốn quay lại gặp trai không?”
“Cái gì cơ?”
“Trước đây em cũng quen ấy mà. Anh chỉ muốn , có lẽ… có lẽ gặp ấy sẽ giúp em khôi phục ký ức.”
Tôi suy nghĩ một lúc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mép điện thoại.
Một lúc sau, tôi khẽ cong khóe môi, trả lời: “Được thôi.”
7
Độ thân mật giữa tôi và Hứa Tinh Tần lại cập nhật.
Lần này tôi nhảy vọt lên top ba bảng xếp hạng độ thân mật của chương trình, một lần nữa trở thành ứng cử viên sáng giá cho ngôi vô địch tái sinh.
Sự thay đổi cục diện lại tiếp tục bùng nổ đạn mưa bình luận.
【Hai tranh một , em quyết chiến, chương trình này đúng là có gì đó hấp dẫn thật!】
【Tôi rất tò mò không biết Sang Việt sẽ chọn ai!】
【Chắc chắn sẽ chọn Hứa Tinh Tần rồi, so với tái sinh thì tính là gì chứ.】
【Đừng thế chứ, nếu Sang Việt chọn Hứa Tinh Tần, Tạ Vận phải sao đây?】
Đạn mưa bàn tán rôm rả, thậm chí chương trình còn mở cả cuộc bình chọn, tất cả các hồn ma đều đang đoán tôi cuối cùng sẽ ở bên ai.
Buổi tối, tôi tắm xong, mặc váy hai dây đứng trước gương tạo dáng uốn éo.
Tặc tặc.
Đúng là gương mặt tuyệt mỹ.
Đang tự thưởng thức bản thân thì đột nhiên có một chiếc áo khoác choàng qua vai tôi từ phía sau.
“Em mở điều hòa không lạnh sao, còn nữa sao tóc vẫn chưa sấy khô .”
Tôi liếc ấy một cái, rồi vòng tay ôm cổ .
“Chồng ơi, thấy em có đẹp không?”
“Đẹp, mà tóc sấy khô sẽ đẹp nhất.”
Đồ đầu gỗ! Bảo sao ngày trước thích tôi mà không dám tỏ , còn để em họ mình cướp mất cơ hội.
“Anh kể cho em nghe đi, trước đây theo đuổi em thế nào?”
Tạ Vận khựng tay đang cầm máy sấy, rồi mới : “Anh chỉ mua cho em mấy món ăn vặt như bánh quy, mì ăn liền thôi.”
Tôi cau mày: “Nghe cứ như em dễ theo đuổi lắm ấy!”
Tạ Vận như nhớ ra điều gì, khẽ : “Ừ, em cũng khá dễ theo đuổi mà.”
Thực ra gia cảnh của Tạ Vận cũng bình thường, dì và dượng đều là công chức bình thường.
Tuy không bạc đãi , dù sao cũng không phải con ruột, Tạ Vận cũng chưa từng chủ xin tiền người lớn.
Nghe Hứa Tinh Tần , Tạ Vận đã sớm tự mình đi thêm để kiếm tiền sinh hoạt.
Những món quà nhỏ lúc còn bé dỗ dành tôi đều là tiền tiêu vặt của .
Tính ra, quà của Hứa Tinh Tần cũng đều là ấy bỏ tiền mua.
Tôi còn muốn hỏi thêm, thì điện thoại của Tạ Vận lại reo lên.
Tôi liếc qua màn hình, vẫn là cái ngôi sao phiền phức kia.
Lần này tôi không gì, Tạ Vận cũng không dám lén lút nghe điện thoại nữa.
Anh nghe ngay trước mặt tôi, bên kia không biết gì, chỉ đáp lại một câu “Được” rồi cúp máy.
Không cần tôi hỏi, Tạ Vận đã chủ : “Tinh Tần cậu ấy có rồi, muốn hẹn gặp mặt ngày mai.”
“Trước đây chẳng bảo cậu ấy từng bị tổn thương cảm à, sao nhanh đã có người mới rồi?”
Khóe môi Tạ Vận mang theo chút vui mừng: “Có lẽ lần này thực sự đã buông bỏ rồi.”
Tôi quay đầu ôm lấy eo : “Em trai đã có rồi, còn ? Anh tính khi nào đưa em về gặp gia đình?”
“Anh, …”
Tôi không nhịn : “Em có ép đâu, căng thẳng gì chứ.”
“Trước khi kết hôn chắc chắn sẽ phải gặp.” Như một lời hứa, với tôi, “Đợi khi Tinh Tần thật sự chắc chắn rồi, sẽ dẫn em về nhà.”
8
Khi tôi và Hứa Tinh Tần đến phòng riêng, Tạ Vận vẫn chưa đến.
Hứa Tinh Tần nắm tay tôi, vẻ mặt đắc ý.
“Chắc chắn trai không thể ngờ mà em sắp giới thiệu lại là em.”
Tôi cũng , đúng , chắc chắn ấy không thể ngờ.
Vài phút sau, cửa phòng lại đẩy ra.
Người đàn ông vừa hai tiếng trước còn ôm tôi trong lòng bước vào.
Hứa Tinh Tần lập tức kéo tôi đi tới: “Anh, xem ai đây này!”
Ngay giây tiếp theo, cơ thể Tạ Vận cứng đờ.
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của , tôi mỉm vẫy tay.
“Anh Tạ Vận, lâu rồi không gặp.”
Khoảng thời gian tiếp theo, Hứa Tinh Tần thao thao bất tuyệt kể về “cuộc kỳ ngộ” giữa tôi và ta.
Từ thuyết tương đối của Einstein cho đến không gian song song.
Từ gấp khúc thời gian cho đến đích thực vô địch.
Tôi chẳng buồn nghe ta nhảm, chỉ chống cằm ngắm người đàn ông đối diện, còn chân thì nghịch ngợm quét qua lại trên ống quần của Tạ Vận dưới gầm bàn.
Gương mặt Tạ Vận đầy bất đắc dĩ và lúng túng, lại không thể tìm cơ hội nào để ngắt lời Hứa Tinh Tần.
Mãi cho đến khi không biết đến đâu, Hứa Tinh Tần bất ngờ nắm lấy tay tôi.
“Anh, em định theo đuổi Sang Sang lần nữa.”
“Anh không đồng ý.”
“Cái gì cơ?”
Ngón tay Tạ Vận siết chặt lấy ly cà phê, đầu ngón tay hơi trắng bệch.
Rất lâu sau mới : “Anh và ấy đã ở bên nhau rồi.”
Ban đầu Hứa Tinh Tần còn chưa hiểu ý câu đó.
Vài phút sau, mặt ta đỏ bừng, lập tức đứng bật dậy, xông tới Tạ Vận một cú.
“Anh biết rõ ấy là của em, sao có thể ra tay với ấy!”
“Không đúng, không đúng, có phải đã biết từ lâu là Sang Sang chưa chết, nên suốt những năm qua luôn lừa em!”
“Chẳng trách năm đó nôn nóng ép em đi du học, sau đó gần như cắt đứt liên lạc với em. Tạ Vận, thật bỉ ổi, không chỉ cướp bố mẹ em, bây giờ còn muốn cướp luôn của em!”
“Chính cậu mới là người ngoại trước, Hứa Tinh Tần, đã từng cho cậu cơ hội!”
Một câu khiến Hứa Tinh Tần đứng chết trân.
Tôi lặng lẽ huýt sáo, không ngờ lại có drama lớn thế này.
Quả nhiên, Hứa Tinh Tần liếc tôi, vẻ hoảng loạn trên mặt không thể che giấu.
“Anh đã là em không ngoại mà, lúc đó em chỉ hơi mệt mỏi, muốn tìm ai đó để trò chuyện thôi. Em cũng không ngờ Sang Sang sẽ đột ngột đến trường em, kia sẽ bất ngờ hôn em. Sang Sang, em biết mà, người thích từ nhỏ đến lớn chỉ có em, chưa từng nghĩ sẽ chia tay em…”
Bạn thấy sao?