Trò Chơi Sinh Tồn [...] – Chương 2

04

Cảnh sát đến nhanh hơn tôi tưởng.

Chúng tôi tất cả đều bị đưa về đồn cảnh sát.

Tôi kể lại hình lúc đó: “Cố Thế đột nhiên mang về một đứa trẻ, bắt nó gọi tôi là mẹ.

“Tôi chỉ ở trên lầu một lát, khi ra ngoài thì thấy đứa trẻ bị thương.”

“Tôi nghi ngờ chồng tôi, Cố Thế, đã bắt cóc trẻ em, có những sở thích kỳ quái. Tôi không biết phải sao, đành phải báo cảnh sát.”

Cảnh sát đã cho bác sĩ kiểm tra thương tích của Cố Nguyệt Nguyệt.

Cố Nguyệt Nguyệt chỉ bị một vết cắt nhỏ trên tay, không có gì nghiêm trọng.

Cố Thế tôi với ánh mắt đầy giận dữ: “Dù Nguyệt Nguyệt không bị thương nặng, vẫn tổn thương nó! Cô tổn thương một đứa trẻ mà còn đổ lỗi cho tôi sao?”

Cố Nguyệt Nguyệt nghe , lại rụt người về phía chân Cố Thế.

Lúc này, tiếng lòng của Cố Nguyệt Nguyệt lại vang lên:

“Mẹ mới thật sự phạm lỗi sao? Vậy cảnh sát đến để bắt mẹ sao?”

“Nguyệt Nguyệt thật sự rất sợ.”

“Liệu Nguyệt Nguyệt có bị bỏ rơi lần nữa không?”

Cố Thế nghe thấy tiếng lòng của Cố Nguyệt Nguyệt, ánh mắt ta càng trở nên khó chịu hơn.

Trong lòng Cố Thế, một đứa trẻ ba tuổi rưỡi thì chắc chắn sẽ không dối.

Vậy nên, kẻ dối chỉ có thể là tôi.

Tôi về phía cảnh sát, mỉm : “Mỗi phòng trong nhà tôi đều đã lắp camera bí mật từ sáng nay, giờ có thể xem lại những đoạn ghi hình ngay lập tức.”

Nói xong, tôi cố về phía Cố Nguyệt Nguyệt.

Cố Nguyệt Nguyệt, đang trốn sau lưng Cố Thế, ánh mắt ta thoáng qua sự không thể tin nổi, sau đó tràn đầy căm phẫn tôi.

Đương nhiên, ta không dám phát ra bất kỳ tiếng lòng nào nữa.

Tôi nhạt, giễu cợt.

Cố Nguyệt Nguyệt nắm chặt tay lại.

Rất nhanh, đoạn video từ camera giám sát đã trình chiếu.

Đoạn video từ hệ thống giám sát mà tôi bỏ ra số tiền lớn để lắp đặt cực kỳ rõ ràng, cả hình ảnh lẫn âm thanh đều không chút mờ nhạt.

Trong video, Cố Nguyệt Nguyệt cầm con dao gọt trái cây trên bàn, ánh mắt kiên quyết rạch một đường lên tay mình.

Trên gương mặt ta không hề có biểu cảm đau đớn, sau đó thản nhiên bước lên cầu thang.

Cô ta đứng ở bậc thang trên cùng rất lâu, đúng khoảnh khắc Cố Thế mở cửa, ta lại như mất thăng bằng, ngã xuống cầu thang.

Qua đoạn video, rõ ràng Cố Nguyệt Nguyệt tự rạch tay mình, tự ngã khỏi cầu thang.

Cú “bẻ lái” này không chỉ khiến cảnh sát bất ngờ, mà còn sắc mặt Cố Thế tối sầm lại.

Ánh mắt ta Cố Nguyệt Nguyệt đã mang theo vài phần dò xét.

Cố Nguyệt Nguyệt hoảng hốt giải thích: “Con… con cũng không biết sao nữa, con nhớ là mẹ… mẹ…”

05

Tôi nhạt, Cố Thế:

“Đứa trẻ này thì bóng bẩy, trắng trẻo, mũm mĩm, rõ ràng không phải một đứa trẻ không có gia đình.

“Dù có bị bỏ rơi, chắc chắn cũng là vì có vấn đề gì đó.

“Nó vết thương liên quan đến tôi.

“Liệu có khi nào nó bị hội chứng hoang tưởng bị không nhỉ?”

Cố Thế trừng mắt tôi, định lên tiếng, cảnh sát đã kịp thời lên tiếng răn đe :

“Trẻ con không phải chó mèo, nếu nghi ngờ nó bị lạc, sao không báo cảnh sát? Trong mắt còn có luật pháp không?”

Cố Nguyệt Nguyệt lúc này chỉ biết trốn sau lưng Cố Thế. Tôi không còn nghe thấy tiếng lòng của ta nữa, đoán rằng nếu có thì chắc cũng chỉ toàn là lời chửi bới.

Cảnh sát hành rất nhanh.

Chẳng mấy chốc đã liên lạc với mẹ ruột của Cố Nguyệt Nguyệt, Tịch Vân Sơ.

Khi Tịch Vân Sơ đến đồn cảnh sát để đón con, gương mặt ấy hoàn toàn không có chút vội vã hay sốt ruột nào.

Cố Thế thấy Tịch Vân Sơ bước vào, ánh mắt lập tức dính chặt lên người ấy, không hề rời.

Tôi chứng kiến cảnh này, không nhịn bật khẽ.

Những gì tôi chưa hiểu ở kiếp trước, giờ tôi đã hiểu rõ.

Tại sao khi thấy Cố Nguyệt Nguyệt, Cố Thế lại ngay lập tức đề nghị nhận nuôi? Tại sao dù biết có điều bất thường, ta vẫn lựa chọn tin tưởng bé?

Vì Cố Nguyệt Nguyệt, rất giống với Tịch Vân Sơ.

Tôi cũng quen biết Tịch Vân Sơ.

Cô ấy từng có một đoạn cảm với Cố Thế.

Tôi từng nghĩ, việc Cố Thế tỏ , cầu hôn và chung sống cùng tôi một cách tôn trọng là vì ta đã hoàn toàn buông bỏ.

Nhưng tôi sai rồi.

Lúc rời khỏi đồn cảnh sát, Cố Thế không kìm mà muốn nắm tay Tịch Vân Sơ, ấy khéo léo tránh đi.

Cố Thế như không nhận ra, lại bắt đầu nhắc về Cố Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt và rất hợp nhau…”

Tịch Vân Sơ liếc Cố Nguyệt Nguyệt.

Cố Nguyệt Nguyệt lập tức trốn sau chân Cố Thế, mắt rưng rưng, tiếng lòng không ngừng vang lên:

“Con thật sự muốn sống cùng ba…”

“Con thích ba, nếu mẹ không cần con nữa, sao mẹ còn đến tìm con?”

Nghe thấy tiếng lòng của Cố Nguyệt Nguyệt, ánh mắt Cố Thế trở nên dịu dàng hơn. Anh ta khẽ suy nghĩ, trên gương mặt xuất hiện nụ ấm áp:

“Vân Sơ à, và Nguyệt Nguyệt rất hợp nhau. Nếu em không phiền, có thể đưa Nguyệt Nguyệt về nhà ở một thời gian không?”

Càng , tôi càng thấy buồn .

Tôi, người vợ hợp pháp của ta, vẫn còn đứng đây mà ta lại chỉ chăm chăm muốn đưa con của người khác về nhà ở.

Ánh mắt ta dán chặt lên người Tịch Vân Sơ, sắp rớt ra đến nơi.

Tâm tư nhỏ nhoi đó của ta, còn ai mà không thấu?

Điều buồn hơn là, Tịch Vân Sơ không thèm thêm Cố Thế một lần nào.

Cô ấy chỉ lạnh nhạt đáp lại:

“Anh muốn để nó sống ở nhà thì cứ để nó sống.

“Chỉ cần đừng ra chuyện gì cảnh sát phải gọi tôi vào cuộc là .”

Nói xong, Tịch Vân Sơ lên xe và chuẩn bị lái đi.

Cô ấy vừa nổ máy thì lại vòng xe lại, đỗ ngay trước mặt tôi.

“Mộ Vũ, lên xe, tôi đưa đi một đoạn.”

Dưới ánh mắt tức giận và đầy ghen tị của Cố Thế, tôi ngồi vào xe của Tịch Vân Sơ.

“Chị Vân Sơ.”

Tôi gọi ấy, Tịch Vân Sơ không gì, mãi cho đến khi xe dừng lại ở một ngã tư chờ đèn xanh, ấy mới thở dài, lấy hộp thuốc lá trống rỗng ra và lên tiếng:

“Hiện giờ Cố Nguyệt Nguyệt có gì đó rất lạ, giống như bị ai đó chiếm đoạt thân xác.

“Trước khi hai tuổi rưỡi, con bé phát sốt cao, tỉnh lại thì như thành một người khác.

“Bây giờ con bé cực kỳ thích tranh giành, ngay cả tôi, mẹ ruột, cũng không tha.

“Tôi và bố nó đã ly hôn, nó bảo muốn tìm Cố Thế.

“Nhưng tôi và Cố Thế tuyệt đối không thể quay lại với nhau.

“Em phải cẩn thận một chút.”

Tôi nhớ lại kiếp trước, tôi cũng đã nhận những tin nhắn từ một người lạ.

Có lẽ đó chính là lời cảnh báo của Tịch Vân Sơ dành cho tôi?

Nhưng lúc đó, tôi chẳng để tâm đến nội dung của những tin nhắn ấy.

Ai mà lại cẩn thận với một đứa trẻ ba tuổi rưỡi cơ chứ?

“Cảm ơn chị Vân Sơ, tôi đang chuẩn bị ly hôn.

“Tôi có thể sẽ cần nhờ đến chị một chút.”

06

Ở đồn cảnh sát suốt một đêm, rồi lại chuyện với Tịch Vân Sơ, cuối cùng cũng đến sáng.

Tôi không quay về nhà Cố Thế.

Mà trực tiếp về nhà họ Mộ.

Tôi trai và bố mẹ mình, thẳng thừng tuyên bố:

“Con sẽ ly hôn với Cố Thế.”

Bố tôi và trai tôi đều nhíu mày lại:

“Ly hôn? Con có biết gia đình Cố Thế và nhà ta hợp tác nhiều thế nào không?”

Họ không hỏi tôi lý do muốn ly hôn.

Phản ứng đầu tiên của họ là lo chuyện hợp tác với gia đình Cố Thế.

Cũng giống như lúc trước, họ có biết Cố Thế và Tịch Vân Sơ ầm ĩ đến mức nào không?

Nhưng vì lợi ích hợp tác với gia đình Cố Thế, họ vẫn không ngần ngại ép tôi phải kết hôn với Cố Thế.

Dù tôi đã ở nước ngoài suốt nhiều năm, chẳng hề hiểu rõ gì về Cố Thế, họ cũng chẳng bao giờ nhắc đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...