10.
Lãnh đạo tỉnh bước nhanh về phía tôi.
Tôi nằm úp mặt xuống đường chạy, vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức.
Cố gắng ngẩng đầu lên, tôi nghe thấy một giọng nam dịu dàng vang lên phía trên:
“Em sao rồi? Có nghe thấy tôi không?”
Tôi cố mở to mắt định lên tiếng, không kìm , một ngụm bọt trắng phun thẳng vào cà vạt của vị lãnh đạo.
Tiếng hét kinh hãi vang lên khắp xung quanh.
Tôi lại không nhịn , thêm một ngụm nữa phun ra.
Hoảng hốt muốn đứng dậy, tôi gắng gượng chống tay xuống đất.
Nhưng lại bị Hứa Tô Tô thô bạo kéo dậy:
“Cậu đừng giả vờ nữa, mau tự đứng lên đi!”
Nghe , cố vấn học tập thở phào nhẹ nhõm, cố tỏ ra quan tâm:
“Chỗ nào không thoải mái? Em có cố gắng chạy tiếp không?”
Lớp trưởng Trần Tử Thao đứng bên cạnh lắc đầu than thở:
“Sao lại chỉ có cậu chạy hai bước đã ngã? Quá yếu kém rồi.”
Đúng lúc ấy, giọng uy nghiêm của lãnh đạo tỉnh vang lên:
“Tất cả im lặng!”
Nhưng lớp trưởng vẫn cố thúc giục tôi đứng lên.
Lãnh đạo tỉnh không kiên nhẫn nữa, đẩy cố vấn học tập sang một bên, dùng một tay đẩy luôn lớp trưởng ra.
Ông cúi xuống tôi với ánh mắt đầy lo lắng:
“Con à, chỗ nào không thoải mái?”
Tôi khó nhọc thốt ra vài từ:
“Đỡ… con dậy… con… còn chạy …”
Gương mặt lãnh đạo tỉnh càng lúc càng tối sầm lại.
Tiếng chụp ảnh của các sinh viên xung quanh vang lên không ngừng.
Hiệu trưởng thì sợ đến mức đứng bất tại chỗ.
Dù sao kỳ kiểm tra này cũng liên quan đến việc ông ấy có gia hạn nhiệm kỳ hay không.
Xảy ra sự cố lớn như , chắc chắn phải viết báo cáo giải trình.
Cố vấn học tập run rẩy tiến lại gần, định lên tiếng giải thích.
Nhưng bị lãnh đạo tỉnh giơ tay cản lại.
Ngay trước khi ý thức tôi hoàn toàn biến mất, tôi nghe thấy giọng lạnh lùng của lãnh đạo tỉnh:
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
“Tại sao đứa trẻ này lại ngất xỉu?”
Bạn thấy sao?