Trò Chơi Nuôi Con – Chương 8

Chương 8: FULL

9

Tôi đã mất hồn mất vía một thời gian rồi.

Mỗi ngày không mở game ra xem An An thì cứ như thiếu thiếu cái gì đó.

Tôi cũng đã thử đoạn mã mà An An để lại, tôi thật sự phát điên rồi, mà lại thực sự thử nó!

Nhưng do đoạn mã thiếu mất vài chữ số cuối cùng nên luôn chạy thất bại.

Tôi chỉ có thể dành ra một chút thời gian mỗi ngày để thử từng chút một bằng cách ngu ngốc nhất.

Tôi không biết mình đang mong chờ điều kỳ diệu gì sẽ xảy ra, rõ ràng đã qua cái tuổi thích mơ mộng rồi.

Nhưng lỡ như, lỡ như thì sao?

Tôi không chuyện này với bất kỳ ai nữa, tôi không muốn bị coi là kẻ điên.

Lại chạy thất bại rồi…

Tôi tự giễu , đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Giờ này còn ai đến nữa chứ? Tôi cũng không mua hàng online gì cả.

Lẽ nào là An An?

Ngay sau đó, tôi vỗ vỗ vào mặt mình, đến lúc này rồi mà vẫn không quên ảo tưởng.

Thực ra ảo tưởng cũng không sai, dù sao cũng phải cho mình một chút hy vọng.

Tôi đi mở cửa, người đến là một shipper.

Anh ấy là có người gửi đồ cho tôi.

Tôi ngơ ngác ký nhận rồi mang vào phòng ngủ.

Dù sao tôi cũng là một người sống khép kín, thực sự không nghĩ ra ai sẽ tặng quà cho mình?

Với tâm trạng như , tôi mở gói hàng ra, trước mắt là một loạt các loại hoa.

Hoa khô lẫn hoa tươi trộn lẫn, mùi hương ngào ngạt ập đến.

Tôi ngẩn ra, bàn tay run run lật xem những món đồ bên dưới, là một chồng tranh xếp ngay ngắn.

Chúng giống hệt những bức tranh mà An An tặng tôi trong game.

Như thể bừng tỉnh một ý nghĩ, tôi đếm số hoa và tranh, thử nhập lại dãy mã với các số còn thiếu.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhấn chạy chương trình.

Trên màn hình xuất hiện vô số biểu tượng và ký hiệu phức tạp.

Chúng bắt đầu lan ra khắp các bức tường, như thể tôi đã rơi vào một không gian ảo của thế giới viễn tưởng.

Hoặc giống như hai thế giới hoàn toàn khác biệt đang hòa quyện và tái cấu trúc.

Khắp phòng tôi tràn ngập các ký hiệu và đoạn mã chạy loạn xạ.

Dần dần, trước mắt tôi hiện lên một bóng người.

Người đó ngồi trên ghế máy tính của tôi, một tay chống cằm.

Chiếc bút vẽ trong tay cậu bé xoay nhẹ, rồi dừng lại, cậu bé về phía tôi.

Vài giây sau, mọi thứ như ổn định lại.

Tôi nghe thấy An An khẽ, “Con đã trở về rồi, mẹ ơi.”

10.

Đây là ngày thứ ba An An đến thế giới thực.

Không biết cậu bé có năng lực thần kỳ gì, ngày nào cũng mê mẩn dùng chiếc bút vẽ của mình để vẽ đủ loại quần áo cho tôi thử.

Hoặc là vẽ ra các món ăn để tôi thưởng thức.

Món sở trường nhất của cậu bé là bánh bao – đủ mọi màu sắc.

“An An, tối nay mẹ muốn ăn bánh bao canh màu hồng!”

“Được ạ.”

Cứ như , tiền mua đồ ăn cũng tiết kiệm.

Phải rằng, chuyện An An xuất hiện ở thế giới này đã đủ kỳ diệu, mà còn mang theo chiếc bút vẽ ma thuật kia!

Nhìn cậu bé chăm quan sát tờ tiền trăm ngàn, tôi lập tức đè tay cậu bé xuống, còn tranh thủ vò đầu An An hai cái.

“Bảo bối! Cái này không đâu! Phạm pháp đó!”

“Nhưng con muốn kiếm tiền cho mẹ.”

An An chớp mắt, đuôi mắt với nốt ruồi nhỏ thoáng vẻ u sầu.

Cậu bé vẫn mặc bộ đồ hoodie trắng mà tôi từng mua cho trong game, chỉ là phần trước n.g.ự.c đã dính đầy các vệt màu sặc sỡ.

An An cứ vô thức xoắn mấy sợi dây rút mũ áo, không biết là thói quen từ đâu.

Tôi rụt tay lại, có chút chột dạ. Muốn tìm gì đó để thay đổi bầu không khí, mãi màn hình chỉ thấy hiện lên hai chữ “nạp tiền”.

“An An…” Tôi vừa vừa đắn đo, thì cậu bé đột nhiên hỏi, “Nếu không có tiền, mẹ sẽ bỏ rơi con sao?” Cậu bé im lặng một lúc lâu mới lên tiếng hỏi.

An An từng với tôi, cậu là một sản phẩm thử nghiệm, tạo ra để nghiên cứu hành vi con người.

Cái gọi là “tiền vàng” trong game thực chất là sự ủng hộ từ những khán giả ở thế giới khác.

Những khán giả đã “tặng thưởng” cho vở kịch của tôi và An An.

Cậu bé bảo tôi đừng lo lắng, không ai sẽ đến truy tìm chúng tôi cả.

“Mẹ sẽ đi tìm một tờ giấy rác bị vứt bỏ chứ?” An An hỏi .

Khi đó, tôi đã véo má cậu bé, dùng hành ngăn không cho cậu tiếp tục những lời này.

Còn bây giờ, tôi cúi xuống, đặt tay lên vai An An, nghiêm túc vào mắt cậu bé và :

“Con sẽ mãi ở bên mẹ chứ?”

“Sẽ.” An An khẽ trả lời.

“Vậy giờ đến lượt con hỏi mẹ đi.”

An An ngẩn ra, khuôn mặt chợt ửng đỏ, ánh mắt lảng tránh.

Cậu nhỏ giọng hỏi, “Mẹ sẽ mãi ở bên con chứ?”

“Sẽ.”

“Dù bao nhiêu lần, câu trả lời của mẹ vẫn như .”

Nói xong, tôi đứng thẳng dậy, chẳng nể nang gì mà vò rối tóc An An thêm lần nữa, rồi hét toáng lên:

“An An, tối nay mẹ muốn ăn bánh bao nhân cua vàng!”

“Không có con, sao mà mẹ sống đây—”

-Hết-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...