Tôi liếc đồng hồ trên điện thoại, hả? Bây giờ đã 3 giờ sáng rồi! Tuyệt đối không thức khuya nữa!!!
Tôi lấy cuốn sách trong gói quà tân thủ đặt lên bàn An An, rồi lại cậu bé một lúc.
Thấy chiếc chăn phập phồng nhẹ, tôi mỉm , tắt giao diện trò chơi và đặt 5 cái báo thức.
Nếu sáng mai ngủ quên thì c.h.ế.t toi, huhuhu!
2.
App tối qua không phải là ảo giác của tôi, tranh thủ lúc rảnh rỗi ở công ty, tôi lén mở điện thoại ra xem.
Lúc này, An An có vẻ đã dậy một lúc rồi, cậu bé đã phát hiện ra cuốn sách và đang ngồi trên chiếc bàn cũ kỹ, chăm đọc.
An An còn thỉnh thoảng dùng ngón tay chỉ vào chữ, giá như có bút thì tốt biết mấy, tôi thầm nghĩ.
Nạp thêm một chút… cũng không sao chứ?
Trái tim tôi rục rịch muốn gì đó., dù sao 150 tệ tối qua vốn dĩ là của An An mà, phải không?
Tiếng bước chân vang lên, sếp đi ngang qua tôi, tôi giật mình.
Tay run lên, điện thoại rơi xuống đất.
Chết rồi! Chơi game trong giờ việc bị sếp phát hiện, sẽ bị trừ lương mất…
Tôi thầm than thở trong lòng, thấy sếp dừng bước, liếc điện thoại rồi lại tôi.
“Điện thoại bị trắng màn hình thì nên đổi cái mới đi, đừng tiếc tiền, cũng có thiệt gì đâu.” Sếp xong rồi bỏ đi, tôi đứng ngây tại chỗ.
Tôi vội vàng nhặt điện thoại lên, thấy điện thoại vẫn hiển thị giao diện trò chơi lúc nãy, chỉ là An An lúc này đang ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt hoang mang.
Trong khung thoại hiển thị, “…Động đất?”
Lúc này, tôi không thể không khen ngợi trò chơi này một lần nữa vì đã quá chân thực.
Ồ đúng rồi! Suýt nữa quên mất An An chắc vẫn chưa ăn sáng, tôi lấy chiếc bánh bao còn lại trong túi ra đưa cho An An.
An An đã quen với việc vật phẩm đột nhiên xuất hiện, sau khi nhận lấy bánh bao, cậu bé trái phải một lúc rồi , “Cảm ơn mẹ.”
Lần này An An không vừa ăn vừa khóc nữa, ngược lại cậu bé rất vui vẻ, vừa ăn bánh bao vừa lắc lắc đôi chân củ cải.
Lúc này tôi mới có thời gian xem các giao diện khác, ví dụ như góc trên bên phải xuất hiện một chấm đỏ nhỏ xíu khiến những người mắc chứng OCD khó chịu!
Phải tiêu diệt nó!
Tôi quyết đoán bấm vào chấm đỏ, phát hiện ra đó chỉ là ưu đãi dành cho người mới.
Ừm… 6 tệ quay thưởng một lần.
Vì 150 tệ chuyển vào Alipay tối qua! Nạp thêm 6 tệ cũng không sao chứ nhỉ?
Vòng quay may mắn trên màn hình bắt đầu quay, kèm theo tiếng nhạc vui tai, An An cũng ngừng mọi tác, tò mò sang.
Chẳng lẽ An An cũng thấy vòng quay này? Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, mũi tên quay ngày càng chậm lại, tim tôi đập ngày càng nhanh hơn.
【Chúc mừng nhận vật phẩm: Bút Vẽ Thần Kỳ!】
Tôi mừng rỡ cây bút vẽ lấp lánh xuất hiện trong thanh công cụ, nó trông thật khác thường, thân bút chạm khắc những hoa văn tinh xảo, ngòi bút dường như ẩn chứa một sức mạnh kỳ diệu nào đó.
Tôi không thể chờ đợi nữa, kéo Bút Vẽ Thần Kỳ vào tay An An, cậu bé cẩn thận nhận lấy cây bút, chăm quan sát thân bút vẫn chưa vẽ gì.
Lúc này tôi mới nhớ ra An An còn chẳng có giấy, lại căn phòng lúc này, tôi chỉ cảm thấy nó đơn sơ đến chói mắt.
Mở giao diện cửa hàng, tôi lại nạp thêm 2 tệ mua 10 tờ giấy trắng cho An An.
Xin lỗi, tôi là một người mẹ keo kiệt.
Tôi thầm trong lòng.
Mặc dù cũng muốn cho An An một môi trường sống tốt hơn, những món đồ nội thất trong cửa hàng có giá từ vài trăm đến cả nghìn tệ, tôi lại chùn bước.
Đây không phải là thứ mà tôi hiện tại có thể chi trả .
Nhưng một trò chơi có độ chân thực cao như sao trước đây tôi chưa từng thấy nhỉ? Thế là tôi chụp màn hình một phần giao diện trò chơi để tìm kiếm hình ảnh, vừa chụp màn hình thì nó lại chuyển sang màu trắng, đành bỏ cuộc.
An An đã vui vẻ bắt đầu vẽ, trên đầu cậu bé hiển thị một thanh tiến độ “Độ hoàn thiện của bức tranh 5%”.
…
Tôi lại An An một lúc, cảm thấy đường nét ở tay cậu bé dường như cũng rõ ràng hơn, trước đây chỉ là một vòng tròn thay thế, bây giờ hình như đã thấy các ngón tay rồi.
Gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp, tôi đặt điện thoại sang một bên và tiếp tục việc.
Nhìn thanh tiến độ trên đầu An An tăng lên từng chút một, trong lòng tôi dần nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Hình như tôi đã hiểu tại sao một số đồng nghiệp lại mê mẩn các nhân vật 2D đến .
3.
Trước khi tan , tôi đặc biệt xem An An một chút, thấy thanh tiến độ vẽ tranh của An An mới đạt 80%.
Nhưng lúc này An An không có ở bàn, bức tranh dang dở trên bàn, bên cạnh còn có một tờ giấy, tôi bấm vào thì thấy trên đó viết nguệch ngoạc một câu——Mẹ, con ra ngoài một lát, sẽ về sớm.
Tôi không khỏi mỉm , cậu nhóc này ngày càng có chủ kiến riêng rồi.
Bạn thấy sao?