Đối thủ không đội trời chung của tôi sau khi sản lại đi streamer nội dung “lấp lửng gợi cảm”.
Tôi cố vào chọc ghẹo ta:
“Trời hôm nay nắng quá nhỉ.”
“À đúng rồi, nhắc đến chuyện to lớn…”
“Của … có to không?”
Đối phương đã đọc không trả lời.
Tôi tưởng ta tức giận rồi, thì bất ngờ thấy loạt bình luận bay qua màn hình:
“Ông cứ giả vờ đi, rõ ràng đã lôi ra rồi còn gì!”
“Nam chính ảnh nữ chính mà vẫn mặt lạnh giặt đồ lót, thế mà bảo không à!”
“Truyện này tiến triển chậm quá! Nhà bên kia sắp thành cơ vĩnh cửu rồi, bên này còn đang ở Mác-ca-ba-ca.”
Gì thế này?
1
Tôi mất khoảng ba phút để chấp nhận sự thật rằng mình là nữ chính. Sau đó, tôi âm thầm lấy thứ trong ngăn kéo, rồi bước ra ngoài. Nhà của Phó Trưng cách đây không xa. Tôi chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, gõ cửa nhà ta.
“Ai đấy?”
Giọng bên trong khá thô. Tôi còn tưởng trong nhà ta có người khác.
“Là tôi, Lê Uyển.”
Vì căng thẳng, thứ trong tay tôi phát ra tiếng nhẹ. Trên màn hình hiện lên các bình luận khiến tôi đỏ mặt không dám đọc:
“Đợi nam chính mặc quần đã, ấy vừa mới cảm thấy gì đó mà, haha.”
“Ôi trời, một hộp sao đủ! Cô quá xem thường nam chính của chúng ta rồi!”
“Không sao, Phó Trưng đã chuẩn bị sẵn cả một thùng, hàng ngày chỉ chờ cơ hội thôi.”
Gì cơ! Một thùng! Vậy thì thôi … Đang định rời đi thì cửa mở. Phó Trưng không mặc áo, thân hình quá hoàn hảo, từng chi tiết đều khiến người ta phải ngẩn ngơ. Vòng eo kia, là biết rất “”. Mái tóc hơi rối, hơi thở không ổn định, ta vịn cửa, hỏi:
“Có chuyện gì?”
Lần đầu tôi thấy dáng vẻ này của ta, đến nỗi không thể dời mắt đi . Tôi lại không muốn đi nữa. Đã đến rồi mà.
Gợi cảm. Rõ ràng là cố gợi cảm.
“Muốn chuyện với .”
Phó Trưng thấu phản ứng của tôi, cũng không né tránh, mỉm nhẹ: “Lê tiểu thư, quan hệ của chúng ta thích hợp để chuyện à?”
Tôi bị các bình luận cho tẩu hỏa nhập ma, buột miệng thốt ra: “Thế ngủ với nhau thì sao?”
2
Phó Trưng kéo tôi vào trong, đè lên tường.
“Em nghiêm túc chứ?”
Hình như cậu ấy đang sốt, nhiệt độ cơ thể cao đến mức khiến tôi run rẩy.
“…Nếu không tiện thì để hôm khác .”
Cậu ấy cúi đầu, bất ngờ hôn nhẹ lên môi tôi.
Quá đột ngột. Tôi chưa kịp tránh. Tất nhiên, cũng không định tránh.
Tôi đẩy nhẹ cậu ấy: “Chỉ một lần thôi.”
Phó Trưng nuốt nước bọt, ánh mắt chăm chăm xuống ngực tôi.
“…Được.”
Được cái quái gì.
Hộp tôi mang theo quá nhỏ.
Phó Trưng lấy ra thùng đồ cậu đã mua, đang mở hộp thì tôi hỏi cậu mua từ khi nào.
“Khi em vừa tròn mười tám.”
Tôi…
Biến thái.
Tôi cầu tắt đèn.
Nhưng không ngờ, đèn tắt rồi vẫn không thể tránh những dòng bình luận trên màn hình.
Toàn những thứ phải che bằng hình vuông mờ.
“Viết thêm chi tiết không? Không phải vì tò mò gì đâu, chỉ để học hỏi thôi.”
“Bữa này ngon quá, báo với nhà bên, tối nay tôi không về nữa.”
“Đọc truyện là chỉ chờ đến khúc này!”
“Nam chính khóc một tí không?”
“……”
Họ đánh giá tôi cao quá rồi.
Huhuhu.
Muốn về.
Nhưng lại bị Phó Trưng hiểu sai ý.
“…Vậy à? Được thôi.”
Được cái quái gì mà !
Tôi muốn về nhà!
Nhưng cậu ấy không thèm nghe lời cầu xin của tôi.
3
Khi tỉnh dậy, tôi đồng hồ trên điện thoại, thấy hiện bảy giờ mà không rõ là sáng hay tối.
Quần áo trên người tôi đã thay bằng áo phông nam sạch sẽ.
Tôi chống tay lên eo, bước xuống giường, vừa hay đụng mặt Phó Trưng đang bước vào.
Cậu ấy cầm theo một cốc nước ấm, nhẹ nhàng đỡ tôi: “Ngủ thêm chút nữa đi.”
“Vừa nãy mẹ em gọi hỏi em có ở đây không, tôi em đến để học thêm với tôi. Bà ấy không nghi ngờ gì cả.”
Cậu ấy đúng là chu đáo thật.
Nhưng tôi không thể khen nổi.
Cảm giác cả người bị rút hết sức lực.
Sao lại mệt đến thế này?
“Em muốn tắm.”
Tối qua tôi đã muốn tắm, sau cùng kiệt sức quá, chỉ đành chịu trận mà ngủ.
Cậu thiếu niên khẽ ho vài tiếng, quay mặt đi.
“…Tối qua tôi đã giúp em tắm rồi.”
Tôi im lặng vài giây, thì đám bình luận lại xuất hiện:
“Không chỉ đâu, còn giúp em giặt cả đồ lót nữa.”
“Nam chính lúc giặt đồ lót đỏ mặt đến chết haha.”
“Cậu ấy thật xấu xa, tối qua cố ý rách váy ngủ của em, chỉ để em mặc đồ của cậu ấy. Nam chính thật là mưu mẹo!”
Thật tốt quá.
Trong lúc Phó Trưng đút cháo cho tôi ăn, tôi tiện miệng :
“Anh phải đền cho tôi một cái váy ngủ đấy.”
Cậu thiếu niên gật đầu, lập tức đưa cho tôi một tấm thẻ.
“Mọi thứ đều là của em.”
Tôi thắc mắc: “Nhà không phải đã sản rồi sao?”
Chuyện nhà họ Phó sản hiện đang là chủ đề nóng nhất trong giới. Dù sao, gia đình Phó từng rất quyền thế, là cả bầu trời của Kinh Châu.
Thật ra lúc nghe tin này, tôi cũng định đến thêm dầu vào lửa. Ai bảo từ nhỏ đến lớn Phó Trưng chẳng việc gì tử tế?
Khi thì dọa dẫm khiến người theo đuổi tôi bỏ đi, khi thì giả say để cướp nụ hôn đầu của tôi.
Có lần cậu ta còn quá đáng đến mức lấy trộm váy của tôi.
Đúng là tệ không gì sánh nổi.
Nhưng, gì thì , cũng có những lúc cậu ta việc tốt, thế nên tôi đành kiềm chế ý định xấu xa đó.
Không lâu sau, lại nghe nhà họ Phó nợ ngập đầu, đến mức Phó Trưng phải streamer “nửa kín nửa hở” để trả nợ.
Không thể thêm dầu vào lửa thì tôi chuyển sang trêu chọc cậu ta.
Tôi tạo một tài khoản mới, cố ý nhắn những lời trêu ghẹo không mấy trong sáng cho cậu ta mỗi ngày, chỉ để cậu ta khó chịu.
Phó Trưng chưa bao giờ trả lời tin nhắn của tôi.
Hôm qua, trong lúc livestream, dòng bình luận bật mí:
“Thằng nhóc này từ lâu đã biết người nhắn là nữ chính rồi, ngày nào cũng vui vẻ cầm điện thoại, chỉ chờ ấy trêu chọc.”
“Bề ngoài thì đã đọc mà không trả lời, thật ra cứ cách một giờ là lại lôi ra xem.”
“Cậu ta streamer kiểu này chỉ để nữ chính xem thôi haha, bất cứ ai khác vào là đều bị đá ra ngoài.”
Trời ơi. Nếu không phải nghe những điều này, tôi thật sự đã nghĩ rằng Phó Trưng ghét tôi.
4
Phó Trưng ấp úng, chẳng chịu thêm lời nào.
Cậu dúi chiếc thẻ vào tay tôi: “Nếu không đủ thì với tôi.”
Sau đó, quay vào bếp rửa bát.
Bình luận lại râm ran xuất hiện:
“Cái sản gì chứ, chẳng qua là xung đột nội bộ gia đình. Nam chính muốn lấy lòng thương của nữ chính, cố để người khác tung tin đồn mà thôi.”
“Nói mới nhớ, lần trước cậu ta cố ý đi quán bar giả say gặp nữ chính, vừa khóc vừa bảo mình hết tiền rồi. Nữ chính hiếm hoi ôm cậu ấy một cái, thế là từ đó đi luôn trên con đường giả nghèo.”
“Nam chính bây giờ không dám thật vì sợ nữ chính lập tức đá cậu ta. Nếu đến lúc nữ chính đi xem mặt thật, cậu ta lấy danh nghĩa gì để cản đây?”
Nói đến xem mặt, tôi mới nhớ ra là hôm nay.
Tất cả đều do mẹ tôi sắp xếp.
Đối phương rất bận, nên hẹn vào tám giờ tối.
Tôi vừa mình phải đi.
Phó Trưng mặt mày lạnh lùng từ bếp đi ra:
“Ngủ xong thì chạy à?”
“Vậy sau này đừng đến nữa.”
Cậu ta không còn chút dịu dàng nào như trước.
Tôi cúi xuống tìm giày, không để ý lắm.
“Ừ.”
Mẹ tôi bảo đối tượng xem mặt hôm nay rất đặc biệt, cho dù không thích cũng đừng bỏ lỡ, không thì chẳng biết sẽ kết thúc ra sao.
Đang định mở cửa, tôi mới nhớ quên một việc.
Quay đầu lại, liền chạm phải ánh mắt trông ngóng mơ hồ của Phó Trưng.
Quay lại, tôi đối diện ánh mắt ẩn chứa chút mong chờ của Phó Trưng.
Tôi đưa tay ra: “Đồ lót của tôi đâu?”
Cậu thiếu niên hít sâu một hơi, cắn răng : “Vứt rồi.”
Xem ra cậu ấy thật sự đang giận.
Thôi thì dỗ dành một chút .
Tôi chạy tới, kiễng chân, hôn lên môi cậu ấy.
“Cậu giận trông đáng quá.”
Cậu thiếu niên vòng tay ôm lấy eo tôi.
Tay cậu càng lúc càng thấp dần.
Chiếc áo rộng rãi trên người cậu, mặc trên tôi vừa khéo che phần đùi.
Lúc thì cậu ấy hôn môi tôi, lúc lại cắn vào xương quai xanh.
Ngứa ngáy, nóng rực.
…
“Vào phòng thôi.”
“…Tôi giúp em mặc.”
…
Cậu ấy giỏi quá.
Tất nhiên, tôi cũng không kém.
“Gọi chị đi.”
Phó Trưng thở hổn hển, cuối cùng nhượng bộ:
“Chị ơi… cầu xin chị…”
5
Tôi đến đúng giờ.
Sau khi quẩn quanh ở nhà Phó Trưng một lúc, tôi vội vàng về nhà tắm rửa và thay một bộ đồ kín đáo hơn.
Chủ yếu vì cậu ta cố để lại dấu vết trên cổ tôi.
“Cô Lê trông có vẻ rất hiền lành.”
Đối phương gọi nước ép trái cây cho tôi.
Tôi mặt không đỏ, tim không đập nhanh, đáp: “Đúng thế.”
Người đàn ông này trông rất lịch lãm, khí chất vượt trội, mặc bộ vest cứng nhắc mà lại toát lên vẻ quyến rũ.
Tôi không kìm mà ta thêm vài lần.
Bạn thấy sao?