Tám năm sau...
Mưa dầm đến đầu chiều, tí tách tí tách tựa như không thấy có chút dấu hiệu ngớt, đầu ngõ âm u ẩm ướt, đầy những tiếng cãi lộn của phụ nữ cùng tiếng bọn trẻ con.
"Con nhãi thối tha, còn chạy đi đâu hả?"
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi hung hăng tóm lấy một bé nhỏ bé, yếu ớt, dùng cây roi thô đánh vào người đứa nhỏ...
"Mày nghĩ mày là thiên kim tiểu thư hả? Còn muốn trộm tiền trong nhà để đi học hả? Mày ăn của tao, uống của tao, kết quả hóa ra lại là tao nuôi hổ để loạn hả? Hôm nay tao không dạy dỗ mày cho tốt, thì phí công nuôi mày lớn như này!"
Cây roi vung lên, cùng với hạt mưa, tạo thành một lực mạnh, từng chút từng chút đánh lên người bé. Chỉ thấy trên người bé rớm máu, mái tóc quăn tự nhiên tinh tế phủ trên đầu vai. Không biết là do bẩm sinh hay do thiếu dinh dưỡng mà khuôn mặt bé tai tái, bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh run nhẹ, cánh tay gầy yếu ôm chặt lấy cơ thể. Nhìn bộ quần áo cũ nát thì không khó để thấy , cuộc sống của chẳng tốt đẹp gì.
Thậm chí, trên người bé còn rõ ràng có mấy vết thương cũ bầm tím.
Cô bé cắn chặt môi, bờ môi tái nhợt, cũng không mở miệng cầu xin nửa lời.
"Con ranh chết tiệt kia, còn không nhận lỗi hả?"
Mụ đàn bà hung ác quát, bộ dáng quật cường của bé thì lại càng thêm tức tối, vừa muốn vung tay lần thứ hai...
"Ôi dào, bà xã, bà đánh nó một trận như , cũng coi như xong đi, nó cũng biết lỗi rồi mà!"
Một gã đàn ông trung niên tiến lên phía trước, bắt lấy tay bà ta, lại thuận đà nhẹ nhàng ôm lấy bé, ngữ khí nghe thế nào đi chăng nữa vẫn thấy có vẻ tùy tiện.
"Bảo bối, mau không dám nữa đi, nếu không ba sao giúp con ?"
Gã đàn ông chuyển hướng sang phía bé, bàn tay mập mạp tham lam vỗ nhẹ lên người bé, mà ý đồ thì đã quá rõ ràng.
"Ông gì đấy?"
Bà vợ thấy thế thì kéo gã đàn ông lại, "Ông ngay cả đứa trẻ con nhỏ như mà cũng không tha? Ông thật sự là tà tâm không để đâu cho hết, không thuốc nào chưa nổi!"
"Bà xã, đâu có, đâu có, con bé là do chúng ta nhận nuôi, trên danh nghĩa tôi cũng là ba con bé, sao có thể gì với nó chứ!" Gã đàn ông lập tức bày ra vẻ mặt tội nghiệp.
"Hừ!"
Bà vợ oán giận lườm gã một cái, rồi lập tức trừng mắt với bé con, "Nhỏ như đã biết câu dẫn đàn ông, thật không hiểu nổi là cái loại con gì nữa! Vẫn , mẹ nào con nấy, chắc cũng là tiện nhân."
Cô bé rốt cục cũng có phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự phẫn nộ, đối diện với vẻ mặt khinh thường của bà kia.
"Còn dám trừng mắt với tao? Mày muốn chết hả? " Bà ta nổi giận, lập tức lại vung cây roi lên.
"Haiz, bà xem bà đánh nó bị thương rồi này!"
Gã đàn ông bảo vệ bé, lại nhân cơ hội thò tay vào quần áo bé, "Đến đây, để ba xem con bị thương ở chỗ nào, a... "
Lời của gã còn chưa hết thì liền vang lên tiếng hét như sói hú, bé con hung hăng cắn vào mu bàn tay gã, thừa dịp gã buông tay, liền bỏ chạy.
"Con ranh chết tiệt, dám cắn tao à, mày đứng lại cho tao, hôm nay tao không đánh chết mày không !" Gã ta hoàn toàn bị chọc giận, thấy máu chảy ở tay thì hung tợn đuổi theo sau.
Trong con ngõ nhỏ hẹp, bé hoảng sợ chạy về phía trước, phía sau là gã đàn ông như hung thần đang đuổi theo.
Không ai ý đến, ở gần đầu ngõ, một chiếc xe cao cấp xa hoa đang chuẩn bị rẽ vào. Trong lúc nhất thời, con ngõ vốn đã nhỏ hẹp lại càng có vẻ thêm chật chội.
Những hạt mưa dần dần chuyển thành mưa bụi, từ không trung rơi xuống mặt đất.
Giọng lỗ mãng của gã đàn ông tan sự yên lặng vốn có. Hàng xóm hai bên đều không còn giật mình khi chứng kiến nữa, loại chuyện này ngày nào chẳng diễn ra, chẳng qua là bị chiếc xe xa hoa kia thu hút thì sôi nổi đi ra xem cảnh náo nhiệt.
"Con nhãi thối tha, còn chạy?..."
"Kítttt…"
Chiếc xe xa hoa kia vừa mới rẽ vào đã dừng lại đột ngột. Trong nháy mắt, âm thanh bén nhọn vang lên, khoảng cách giữa thân thể bé với chiếc xe chỉ có vài milimet. Cô bé đột nhiên mở to hai mắt , sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
Tài xế xuống xe trước, bước đến cửa sau, cung kính mở cửa…
Một bàn chân đặt xuống đất…
Cô bé đưa mắt dọc theo âu phục hoàn mỹ của người đàn ông kia, trong nháy mắt, bé tựa như gặp thiên thần.
Người đàn ông cao lớn quá mức, dáng người cao to rắn chắc che đỉnh đầu của nhỏ khỏi mưa bụi. Anh ta qua khá trẻ, nhiều lắm cũng chỉ hai mốt, hai hai tuổi, lại có khuôn mặt tuấn như thể điêu khắc từ hàn băng, đôi kính râm màu đen che khuất tầm mắt. Nhưng cho dù như , bé cũng có thể cảm giác rõ ràng người đàn ông trẻ tuổi này đang dùng ánh mắt sắc bén đánh giá mình. Khóe môi ta thẳng một đường, vẻ mặt lãnh đạm lạ thường, mưa bụi phảng phất trên tóc ta, lấp lánh trên bộ âu phục xa hoa.
Anh ta nhíu mày một chút, thoáng mặt đất lầy lội, ngay sau đó, ống quần liền bị bàn tay nhỏ của bé kéo lấy, bộ âu phục sạch sẽ chợt lưu lại một vết bẩn.
Cô bé không gì, đôi mắt xinh đẹp mở thật lớn, tràn ngập sự khủng hoảng và còn mang theo vẻ cầu xin giúp đỡ, đôi con ngươi trong suốt ánh lên chút ướt át.
"Con ranh, mày còn chạy hả, muốn bị xe đâm chết có phải không?"
Gã cha nuôi lỗ mãng kia rốt cuộc cũng đuổi đến nơi, lại thấy trước mắt một màn này thì choáng váng, chỉ trong nháy mắt, lại bắt đầu ồn ào lên…
"Được lắm, các đâm bị thương con tôi rồi, bồi thường tiền đi! Đừng tưởng có tiền thì giỏi lắm." Nhân cơ hội này, gã nhất định phải tranh thủ lừa bịp mà kiếm khoản bồi thường mới .
Tài xế vừa muốn tiến lên chuyện, người đàn ông trẻ tuổi đó đã thản nhiên lên tiếng: "Cho lão ta tiền!"
Giọng thật lạnh lùng, mỗi chữ thoát ra hệt như băng lạnh.
"Vâng, thiếu gia!"
Tài xế không thêm gì, lấy ra một xấp tiền, "Hãy đưa con ông đi bệnh viện."
Gã cha nuôi của bé chỉ trong giây lát đã mặt mày hớn hở, gã coi như là kẻ thức thời, biết người đàn ông trước mặt đây không phải hạng dễ chọc, hơn nữa lại nghe tài xế gọi hắn là ‘thiếu gia’, lập tức giống như con chó Nhật tiến đến…
"Ha ha, vị thiếu gia này, cậu thật sự là đại lượng, tôi lập tức đưa con đi bệnh viện. "
Hắn xong, liền dùng sức kéo bé đi, "Hôm nay coi như mày tốt số, lần sau còn chạy nữa bị xe đâm chết, tao cũng mặc xác!"
Cô bé liều mạng lắc đầu, đôi mắt đẹp mở càng to, bàn tay nhỏ bé vẫn bám chặt lấy ống quần người đàn ông trẻ, trên gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
"Con ranh, còn không đi theo tao? Mau buông tay ra, bẩn quần áo của thiếu gia, bán mày đi cũng không đền nổi đâu!"
Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mi toàn bộ cảnh tượng này, sau đó hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt tài xế.
Người tài xế lập tức hiểu ra, tiến lên dùng một tay ngăn gã cha nuôi của bé lại. Người tài xế vốn có luyện công phu, lực mạnh mẽ khiến cho gã cha nuôi kia đau đến nhe răng trợn mắt, nhất thời không thể đậy .
Cô bé vẫn nắm chặt lấy ống quần người đàn ông trẻ, ngẩng khuôn mặt lên hắn, cho đến khi...hắn chậm rãi ngồi xuống.
Thân mình cao lớn của người đàn ông hoàn toàn che đi những hạt mưa bụi trên đỉnh đầu bé, cả người bé khuất dưới bóng hắn. Trong lúc nhất thời, hương thơm nam tính hòa vào hơi thở của bé, có chút cảm giác an toàn.
Người đàn ông đưa tay ra, một bàn tay tháo kính râm xuống, đôi mắt hờ hững vào gương mặt bé. Hắn giơ tay, ngón tay thon dài nâng cằm bé lên, đôi môi mặc dù hơi khô vẫn mang sắc tươi hồng như trái đào, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều như tỏa ra ánh quang xinh đẹp. Tuy rằng bé còn rất nhỏ, không khó ra là một mĩ nhân trong tương lai.
"Hắn ta đối đãi với cháu không tốt?" Giọng lạnh lùng của người đàn ông trẻ thản nhiên vang lên.
Cô bé kinh ngạc người đàn ông, đôi mắt đó là như thế nào ?
Người đàn ông trước mặt này rất trẻ, hàng lông mi không thể không , so với phụ nữ còn đẹp hơn, đôi mày kiếm đen lại lộ ra vẻ cao ngạo, lạnh lùng, đôi con ngươi lóe ra vẻ u lãnh vô cùng đẹp; Thế kì lạ nhất vẫn là màu xanh biếc của đôi mắt cùng vẻ lãnh khốc trên khuôn mặt lại tản ra lực hấp dẫn trí mạng.
Cô bé theo bản năng hơi run rẩy, không dám lại vào mắt hắn, bởi vì, bên trong sắc xanh lục của đôi mắt kia dường như ẩn chứa điều gì đó mà không dám dò xét.
"Ôi dào thiếu gia, con bé là con tôi, sao tôi lại đối đãi không tốt với nó chứ?" Gã cha nuôi của bé nóng ruột, trong lòng căng thẳng bồn chồn.
Người đàn ông trẻ tuổi dường như không để mắt đến gã ta, nửa điểm ý cũng không, chỉ bé, bàn tay đang nắm lấy cằm bé hơi buông lỏng.
"Muốn rời khỏi nơi này?" Tiếng thản nhiên lần thứ hai lại vang lên, tràn ngập sự lạnh lùng.
Cô bé lập tức có phản ứng lại, gật đầu mạnh.
"Con ranh, mày muốn chết hả, tưởng tao nuôi mày lớn dễ lắm sao? Thế mà trước mặt người ngoài lại tố cáo tao. Xem tao dạy dỗ mày thế nào đây!" Gã cha nuôi nổi giận, muốn tiến lên, liền bị tài xế giữ chặt lấy.
Người đàn ông trẻ tuổi bé một cái, nâng tay vỗ nhẹ đầu bé rồi đứng dậy, hờ hững liếc gã cha nuôi một cái.
Gã đàn ông lỗ mãng lập tức không dám lên tiếng. Vị thiếu gia trước mặt này qua tuy rằng tuổi không lớn lại lộ ra sát khí khó mà chọc vào , chẳng gì cũng khiến gã không rét mà run.
Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính lại, cũng không thêm gì, ngồi lại vào trong xe. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé run rẩy, theo chiếc xe xa hoa kia.
Người tài xế bỏ tay gã cha nuôi ra, lãnh đạm : "Cô bé này thiếu gia nhà chúng tôi muốn nhận nuôi, ngày mai quản gia sẽ đến gặp ông. Đương nhiên, phí nuôi dưỡng bé trả cho vợ chồng ông cũng không ít, có điều, nếu bé thiếu một sợi tóc, ông không chịu nổi trách nhiệm đâu!"
Nói xong, ta cũng xoay người trở về xe.
Chiếc xe cao cấp nghênh ngang rời đi, để lại bé run lạnh cùng gã đàn ông lỗ mãng đã sớm trợn mắt, há hốc miệng.
"Ông cái gì? Ông điên rồi hả? Hay là sáng nay ăn cơm không no?"
Trong căn phòng khá gọn gàng truyền ra âm thanh cao vút, bén nhọn của phụ nữ, vô cùng thô lỗ…
"Lúc trước chúng ta nhận nuôi con ranh chết tiệt kia là vì muốn nó việc, không nghĩ tới chuyện nó gầy teo yếu ớt, cái gì cũng không , tôi còn đang lo không biết tống nó đi đâu. Giờ thì tốt rồi, thiếu gia có tiền chạy đến muốn mua, đây là chuyện cực tốt, sao ông lại còn không đồng ý?"
"Tôi nghĩ người kia chỉ thế thôi, tưởng thật hả? Người ta là người có tiền, ngay cả cái xe cả đời tôi còn chưa thấy qua, hắn ta sao có thể trúng con ranh kia? Hắn ta đem con nhãi kia về cái gì?" Người đàn ông quát.
"Ông quản chuyện đó gì, tôi chỉ cần biết hắn nhiều tiền, nhàn rỗi muốn nuôi thêm người. Ông cũng rồi đó, thiếu gia kia qua là bộ dáng quý tộc, tiền nhất định không ít, đến lúc đó chúng ta cứ nhân cơ hội mà tăng giá con bé đó lên!” Người đàn bà cũng không cho là đúng, hét lên.
"Cô xem chuyện này có khác gì bán con ? Chúng ta đều là ba mẹ nuôi của nó!” Hắn bất mãn bác bỏ.
"Ông thật dễ nghe, đừng cho là tôi không biết trong lòng ông toan tính cái gì. Ông đã sớm có ý định với nó chứ gì? Còn muốn chờ nó lớn lên hả?" Người đàn bà châm chọc.
"Thật là, cố sự!"
"Nói đến chỗ đau của ông sao?"
Người đàn bà lạnh, lập tức khoát tay ngăn lại, "Quên đi, nó đã như , ông muốn gì cũng không . Tôi không muốn nghe ông gì nữa hết, hôm nay lệ đi mua cho con bé quần áo, cho nó ăn mặc một tí, đến lúc đó mới có thể nâng giá lên!"
Bà ta xong, vội vàng ra ngoài.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Trên lầu bài trí đơn giản, ánh sáng rực rỡ tinh tế như dát vàng chiếu vào. Trên đó không có đèn, chỉ vào lúc ban ngày mới có chút ánh sáng mặt trời.
Cô nhỏ cuộn tròn ở góc tường, dùng miếng băng gạc bao lấy miệng vết thương đang đổ máu. Cô bé không có thuốc nước dùng , thậm chí ngay cả oxy già để rửa sạch miệng vết thương cũng không có, chỉ có thể dùng băng gạc băng bó tạm, , qua nhiều năm như , bé đã thành quen, đây cũng là nguyên nhân trên cơ thể dày vết sẹo.
Chẳng bao lâu, tiếng bước chân vang lên, thân mình bé run run, còn chưa kịp mặc quần áo, cửa phòng đột nhiên bị bàn tay của tên đàn ông thô béo đẩy ra …
Cô bé bỗng mở to hai mắt , trong đôi mắt đẹp rõ ràng đã tràn ngập vẻ cảnh giác cùng kinh sợ!
"Tiểu bảo bối, con sợ ta? Ta cho con biết, ta sẽ không cho con đi đâu." Gã tiến lên, một tay kéo bé lại như tóm con gà con, không phải dùng chút sức nào.
Cô bé không hề hét lên chỉ liều mạng giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường hiện lên vẻ sợ hãi.
"Tao nuôi mày nhiều năm như , chính là chờ mày sau khi lớn lên ngoan ngoãn hầu hạ tao thật tốt, mày muốn đi cùng tên thiếu gia có tiền kia hả? Đừng hòng!" Tên đàn ông độc ác mở miệng, đột ngột gia tăng sức lực.
Khi lần đầu tiên thấy đứa trẻ này ở nhi viện, gã liền ra nó là một mỹ nhân điển hình, tuy tuổi còn khá nhỏ, chỉ cần qua hai năm nữa sẽ hoàn toàn trổ mã thành con nhóc lòng người. Gã chịu đựng con mụ già cỗi trong nhà này lâu lắm rồi, đang chờ nếm thử lần đầu tiên của con nhóc này, ấy mà không nghĩ tới việc con mẹ chết tiệt kia cứ thế đồng ý bán nó cho người khác!
Cô bé dùng sức giãy giụa, dù gì đi nữa thì sức lực của so với tên đàn ông kia quả không đáng kể là bao. Ánh mắt nhiễm màu máu đỏ tươi của gã trở nên dữ tợn khiến bé ngày càng sợ hãi.
"Bảo bối nhỏ, con sợ hãi gì thế? Ta chính là ba nuôi của con, sao có thể con ?"
Tên đàn ông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn ngập hoảng sợ liền thả lỏng nét mặt, nặn ra nụ giả dối, bàn tay to lại luồn vào trong áo bé.
Gương mặt bé hiện rõ vẻ sợ hãi, ra sức giãy, lại bị tên cha nuôi siết chặt hơn…
"Con nhãi chết tiệt kia, mày thích cứng có phải không? Tao đã định chờ mày lớn rồi mới nếm thử lần đầu tiên, mày lại lòng lang dạ sói muốn rời đi? Được lắm, bây giờ tao liền luôn, dù sao tao cũng chưa hưởng qua mùi vị của bé thế này, hôm nay vừa đúng lúc, đây chính là do mày ép tao!" Vừa xong, bàn tay to lại như thể đang muốn xé quần áo bé…
Cô bé không chút do dự liền cắn lên cánh tay kia của gã…
"Ui…" Tên đàn ông lang sói kêu lên một tiếng, vội vàng rụt tay lại.
Cô bé nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng.
"Con nhãi chết tiệt này, mày còn dám cắn tao?" Gã đàn ông vết cắn đang chảy máu trên mu bàn tay, lửa giận bùng lên, gã lập tức đuổi theo.
Bóng hình nhỏ nhắn chật vật kia của bé biến mất rất nhanh nơi ngã rẽ cầu thang, chờ khi gã đàn ông đuổi đến phòng khách, gã bỗng mở to hai mắt !
Trong phòng khách không biết từ khi nào xuất hiện bốn năm gã to con, bọn họ đều khoác trang phục đen, vẻ mặt hờ hững không chút người. Bọn họ khoanh tay đứng nghiêm, không một câu lại kẻ khác không rét mà run.
Đứng giữa những kẻ này là một người đàn ông trung niên, qua rất hiền lành, rõ ràng mang nét gì đó của người châu Á, trong mắt ông ta đượm ý . Ông đang bế bé trên tay.
Mẹ nuôi của bé hiển nhiên là mới bước vào đây, tay cầm một bộ quần áo trẻ con vừa qua cũng biết là mua ở vỉa hè. Nhìn cảnh tượng trước mặt này, bà ta sợ đến choáng váng.
"Hai vị chính là ba mẹ nuôi của bé?"
Người đàn ông trung niên đã lên tiếng, giọng cũng giống như diện mạo, hoà nhã dễ gần, "Tôi theo lệnh thiếu gia đến đưa con nuôi của hai vị đi.”
Nói xong, ông bé đang nắm thật chặt tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng gầy yếu, lại thêm quần áo cũ kỹ đã bị xé nát, trong lòng đau đớn, càng thêm phẫn nộ. Khi ông thấy vị cha nuôi kia đuổi từ trên lầu xuống đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Súc sinh!
Ngay cả một đứa trẻ nhỏ như cũng không buông tha! Tuy rằng ông không hiểu người vô tâm như thiếu gia vì sao ra quyết định này, khi thấy đứa bé rồi, ông hoàn toàn tin vào quyết định của cậu ta!
"À…"
Mẹ nuôi bé lập tức phản ứng, vội vàng tiến lên, vẻ mặt tươi , “Thì ra ngài là quản gia của cậu chủ ạ, ngại quá, đến đây, mời ngồi…” "Không cần thiết, tôi chỉ đến để đưa bé đi!" Quản gia liếc người đàn bà kia một cách khinh thường, hờ hững .
"Được…"
"Không !"
Tên cha nuôi bỗng sinh phản ứng, tuy bị vị quản gia này đến mức toàn thân không thoải mái vẫn thô lỗ vung tay lên, “Nó là con của tôi, tôi sẽ không cho ông đưa nó đi!” Nói xong gã bước nhanh đến.Cô bé sợ tới mức co người lại, không đợi gã đến gần, hai người vệ sĩ phía sau quản gia đột nhiên chặn trước mặt gã, không cho gã cơ hội tới gần bé thêm nữa.“Các người, các người còn muốn cướp người hả?” Gã bắt đầu kêu gào.“Vị tiên sinh này, hành vi vừa rồi của ông hoàn toàn có thể cấu thành tội hình sự hãm trẻ vị thành niên, nếu không muốn gặp quan tòa thì thông minh một chút!” Âm điệu của quản gia không cao, lại lộ ra ý lạnh.Gã cha nuôi quả nhiên bị giật mình, bà mẹ nuôi kinh ngạc một chút rồi vội vàng tiến lên huề, “Ông không nên như , không có bằng chứng… ” Nói một nửa thì im bặt, bởi vì bà ta cũng thấy quần áo trên người bé rõ ràng bị xé rách, giận giữ quay đầu về chồng mình, trên mặt hiện vẻ xấu hổ không thôi.“Các người không muốn dây vào rắc rối, tôi cũng không có nhiều thời gian, ở đây có một số tiền, về sau bé và hai người không còn liên quan gì nữa!” Quản gia xong, vệ sĩ phía sau ném một chiếc cặp da đến trước mặt hai vợ chồng.Người đàn bà vội vàng mở hộp ra, trong nhất thời kinh sợ trước chiếc cặp da nhét đầy tiền, lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Đây, đây là bao nhiêu tiền?”Người đàn ông cũng sợ ngây người, cả đời này gã chưa từng thấy nhiều tiền đến thế.Vị quản gia không rảnh để ý tới phản ứng của vợ chồng nọ, mà lấy ra một xấp văn kiện mở ra trước mặt họ…“Đây là giấy chuyển quyền nuôi dưỡng bé, thiếu gia nhà chúng tôi đã ký tên rồi, hai vị, ký tên đi!”Tài liệu mở ra, theo bản năng, bé xuống. Cô nhận rất nhiều mặt chữ, trước khi nhận nuôi đã đọc khá nhiều chữ rồi. Cô đến chữ ký của người giám hộ, có một cái tên, nét bút cứng cáp, chữ đầu tiên là “Lôi”, chữ thứ hai hơi phức tạp, hình như giống chữ “Dận”.Hai người cha mẹ nuôi cùng há miệng, cuối cùng dưới sự cưỡng ép bằng ánh mắt lạnh ngắt của đám vệ sĩ, sợ đến mức vội vàng ký lên.Quản gia thoáng qua tờ giấy, vừa lòng gật đầu.“Xin hỏi ông muốn đưa nó đi đâu?” Tên cha nuôi có chút không cam lòng, bán một con cừu non như thế cho người ta, tim của gã đã đau chết , vừa rồi kinh sợ cho nên gã quên đối phương tên là gì.“Việc này không liên quan đến ông, từ hôm nay trở đi, bé không còn quan hệ gì với các người!” Quản gia hừ lạnh một tiếng, “Cô bé sẽ là thiên kim tiểu thư của nhà chúng tôi, thức thời thì cầm số tiền này, về sau nước giếng không phạm nước sông!”“Đương nhiên, đương nhiên!” Người đàn bà chỉ mong có thế, vội vàng cúi đầu khom lưng.“Chúng ta đi thôi.” Quản gia dắt bé qua, vừa muốn cất bước, lại bị giữ chặt.“Sao ?” Ông khó hiểu.Ông thấy bé đi đến trước mặt cha nuôi. Trước cái sáng rực của gã, không biết từ lúc nào trong tay đã có một cây cọc gỗ. Cô bé đâm mạnh vào chân gã, máu tươi lập tức nhuốm đỏ cây cọc gỗ…“A… ” Trong phòng vang lên tiếng gào như lợn bị chọc tiết của gã đàn ông.
Bạn thấy sao?