Tôi bắt đầu thử ăn những món chưa từng nếm, tham gia tiệc tùng với các đối tác khác nhau, sử dụng nhiều sản phẩm mới mẻ, và giao lưu với các chuyên gia từ các ngành khác.
Hóa ra điều đó cũng không tệ.
Những trải nghiệm mới mẻ khiến tôi choáng ngợp, còn dự án thí nghiệm thì tiến triển thuận lợi hơn bao giờ hết.
Toàn bộ nhóm việc cật lực, thường xuyên tăng ca.
Tôi ngày càng ít về nhà.
Trịnh Vân Khê bận rộn với công việc, lúc đầu vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm.
Không biết từ khi nào, những cuộc gọi nhỡ từ ấy dần thưa đi.
Thời gian đó, lịch sinh hoạt của tôi bị đảo lộn, đầu óc lại luôn trong trạng thái tỉnh táo, đầy sáng tạo.
Dự án cuối cùng cũng thành công và triển khai, sếp tôi vui mừng đến mức vỗ vai tôi, hỏi:
“Châu Tố, dạo này cậu thông suốt kiểu gì mà việc hiệu quả thế?”
Vì tôi đã mở mang đầu óc, không còn cứng nhắc bám theo lối mòn.
Tôi chỉ , trong lòng lại nghĩ, vỡ những quy tắc cũ và bắt đầu một cuộc sống mới có lẽ là điều tốt?
Trong cuộc sống cũ của tôi, điều ổn định nhất chính là Trịnh Vân Khê.
3
Lần đầu tôi gặp Trịnh Vân Khê là tại một khu chợ đêm gần trường.
Nghe có suýt khiến mấy ông chủ quầy đồ chơi ở đó sản.
Tôi cao, nên chỉ cần đứng từ xa qua vài lớp sinh viên cũng thấy một mặc áo hoodie màu xanh lá mạ, vừa bắn trúng quả bóng cuối cùng.
Ông chủ quầy vẻ mặt ủ rũ, giao con thỏ bông to nhất cho ấy, còn van xin:
“Làm ơn, đừng chơi nữa!”
Cô ấy nhận món đồ chơi, nhét vào tay cùng phòng, rồi vừa vừa xoa rối mái tóc ngắn của mình, tinh nghịch dỗ dành:
“Thỏ bông lớn nhất dành cho người hay khóc nhất – chị em Gia Gia quý của tụi mình! Dù thợ tóc ngoài trường tệ thật, các chị em thân luôn thương cậu!”
Cô tóc ngắn, đang khóc vì mái tóc xấu, bật .
Trịnh Vân Khê cũng theo, tiếp tục nghịch tóc mình, chỉ khi đối phương phát cáu, mới kéo các cùng phòng rời đi với tư thế của người chiến thắng.
Bạn bè ấy đều tay xách nách mang đầy đồ chơi, chỉ riêng thì hai tay trống không, ung dung bước ra khỏi đám đông, cờ lướt qua tôi.
Tóc đuôi ngựa trên đầu ấy đung đưa theo từng bước chân nhẹ nhõm.
Và lướt thẳng vào trái tim tôi.
Anh cả trong nhóm ở ký túc xá, đứng cạnh tôi, liếc qua hướng ánh mắt tôi , rồi :
“Đó chẳng phải là ‘chị đại’ làng game của trường mình sao? Chơi gì cũng thắng, ngầu bá cháy. Sao thế, Châu Tố? Yêu từ cái đầu tiên à?”
Mãi đến khi bóng dáng Trịnh Vân Khê biến mất khỏi khu chợ đêm, tôi vẫn chưa đáp lời.
Sau đó, tôi nhiều lần cờ gặp ấy trong trường.
Nhưng luôn bè vây quanh, rôm rả, chưa bao giờ để ý đến tôi.
Trịnh Vân Khê dường như sinh ra để mỉm , không phải kiểu ngây thơ vô lo.
Nụ của ấy rất dịu dàng, ngay cả khi hào hứng nhất, cũng chỉ hơi nhướn mày.
Nghe ấy giỏi chơi mọi loại trò chơi, vì luôn thắng nên nhiều chàng trai bỏ cuộc.
Không ít người mất hết can đảm để tỏ sau khi bị đánh bại.
Nhưng dường như không hề hay biết.
Cô có vẻ rất vô tâm trong chuyện cảm, chẳng nhận ra những lời giỡn trong các trận đấu chứa đầy ẩn ý thích thầm.
Khi đó, tôi đã tự nhủ rằng đừng chơi game với , vì chắc chắn sẽ thua thảm.
Nhưng nếu có chuyện quan trọng, nhất định phải nghiêm túc, vì ấy sẽ tin.
4
Tôi từng nghĩ rằng khi chia tay, Trịnh Vân Khê sẽ khóc.
Nhưng chỉ đề nghị chơi một trò chơi có tên “Một tuần người xa lạ”.
Ngày đầu tiên của trò chơi, ấy thay một bộ đồ sáng màu, khiến tôi thoáng nghĩ rằng vẫn là sinh viên đại học.
Cô lịch sự lời tạm biệt với tôi, hoàn toàn nhập vai.
Bữa sáng tôi , không ăn, cũng cố gắng cắt đứt liên lạc với tôi.
Gần đây tôi liên tục tăng ca, lại thêm tối hôm trước ngủ không ngon, có vẻ tôi bị sốt.
Tôi nhắn tin hỏi thuốc hạ sốt để ở đâu, không trả lời.
Ngồi trên ghế sofa, tôi mới ngờ ngợ nhận ra rằng chúng tôi đã không còn là người nữa.
Với Trịnh Vân Khê, người xa lạ không có đặc quyền.
Tôi không đến công ty, việc tại nhà.
Dự án sau khi ra mắt vào năm ngoái đã triển khai trong các nhà máy của khách hàng, phát sinh nhiều vấn đề cần xử lý.
Các kỹ sư công ty cử đi hỗ trợ còn chưa quen với hệ thống, nên tôi phải hướng dẫn từ xa.
Bận rộn lúc nào không hay, tôi việc đến tận khuya, quên cả ăn tối, cũng không nhớ mua thuốc.
Chỉ đến khi nghe tiếng nước trong nhà vệ sinh, tôi mới nhận ra Trịnh Vân Khê về nhà rất muộn.
Cô ấy trông có vẻ rất vui, chắc chắn không phải đi thêm giờ ở công ty.
Ngửi thấy mùi rượu trên người ấy, tôi theo phản xạ hỏi một câu.
Cô ấy hờ hững tránh đi, bảo rằng tôi không cần xen vào.
Dần dần, tôi nhớ ra rằng trước khi quen tôi, Trịnh Vân Khê vốn không phải kiểu người dễ dàng thân thiết với ai.
Cô ấy thích chơi game, có rất nhiều đồng hành trong các trò chơi, phần lớn chỉ là bè xã giao, không quá thân thiết.
Chỉ những ai thực sự ấy chấp nhận, mới nhận sự nhiệt của .
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày lễ kỷ niệm của trường, khi cùng phòng của tôi phát hiện ra ấy đã chơi xấu, rách váy của .
Khi họ với tôi, ấy đã bắt đầu biểu diễn.
Tôi đứng chờ ở bên cánh gà, thấy ấy bối rối che váy, nhảy múa với vẻ thiếu tập trung.
Khi thấy ấy sắp bước xuống sân khấu, cùng phòng đá nhẹ tôi:
“Đứng đơ ra gì thế? Không biết giúp người ta à?”
Tôi vội đưa cho ấy chiếc áo khoác của mình, sau đó giả vờ bình tĩnh bước ra sân khấu dẫn chương trình.
Thật ra, lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi vì lo rằng ấy sẽ đối xử với tôi giống như những chàng trai khác.
Sau đó, ấy tìm tôi.
Vẫn là một “bài bản quen thuộc”: cảm ơn, mời đi ăn, kết , rồi chào tạm biệt.
Bạn cùng phòng của tôi ôm đầu:
“Trịnh Vân Khê thì chậm cảm , còn cậu thì lạnh lùng quá! Sao không chủ hơn chút đi?”
Không, tôi không muốn vội vàng.
Tôi muốn bắt đầu từ bè.
Trịnh Vân Khê nhút nhát, nếu bị người lạ tỏ đột ngột, ấy chắc chắn sẽ hoảng sợ và tránh xa.
Cô ấy có quá nhiều bè, không dễ nhận ra ai mới là đặc biệt.
Tôi phải đợi đến khi mình thực sự đặc biệt, khi cơ hội trong tầm tay, mới có thể thổ lộ.
5
Sau vài tháng chậm rãi với Trịnh Vân Khê, tôi mới nghiêm túc tỏ .
Tôi là người duy nhất bên cạnh mà không thích chơi game.
Cũng là người duy nhất nghiêm túc mời hẹn hò.
“Trịnh Vân Khê, sẽ dùng thời gian để chứng minh, sẽ hạnh phúc hơn của .”
Hôm đó, các cùng phòng của ấy vừa trộm vừa trêu chọc tôi.
Nhưng trong mắt tôi, chỉ có khuôn mặt của ấy, từ bất ngờ chuyển sang đỏ bừng vì xấu hổ.
Quả nhiên, sự chân thành luôn rung lòng người.
Cách tiếp cận chậm rãi, vững chắc của tôi, một lần nữa thành công.
Cô ấy thậm chí không biết rằng, từ lần đầu tôi phải lòng , đã hơn một năm trôi qua.
Bạn cùng phòng của tôi thường :
“Như cậu mà kiên nhẫn thế này, sau này chắc chắn nên chuyện lớn. Nhưng nếu cậu điều xấu, sẽ không ai nhận ra nguy hiểm.”
Tôi cũng nghĩ .
Người có thể giấu kín cảm thầm lặng lâu đến thế, vừa tàn nhẫn, vừa sợ thất bại.
Sau khi bên nhau, chúng tôi cùng nhau ăn uống, hẹn hò, học bài, thi cử. Tôi luôn đáp ứng mọi cầu của , chăm sóc chu đáo.
Khi sống chung, tôi nhận phần lớn công việc nhà, chủ nấu ăn.
Dù công việc ngày càng bận rộn, tôi vẫn luôn quan tâm đến cuộc sống của .
Tôi không nghĩ việc cưng chiều như là sai, vì tôi thực sự muốn đối tốt với .
Chưa đến 30 tuổi, tôi đã từ một nhân viên kỹ thuật bình thường vươn lên phó tổng kỹ thuật.
Tôi không dành cho mình thời gian để thử nghiệm và phạm sai lầm.
Tôi phải trưởng thành nhanh chóng, mỗi bước đi đều phải thành công, không phép thất bại.
Trịnh Vân Khê lại rất ung dung.
Làm việc tại công ty game, ngoài việc thường xuyên tăng ca, ấy không quá khắt khe với quy trình hay chi tiết.
Việc sửa đổi nội dung công việc hay điều chỉnh hướng đi với chỉ là chuyện bình thường, lại từ đầu cũng chẳng thành vấn đề.
6
Tôi luôn không kiềm mà đưa ra vài cầu nhỏ với Trịnh Vân Khê.
Bảo ấy đừng uống rượu, vì mỗi lần say ấy đều đau dạ dày, nôn ra dịch chua, cũng đáng khi ôm tôi nũng.
Bảo ấy đi chậm lại, đừng nhảy nhót tung tăng, vì đã vô số lần ngã sõng soài, trật chân, vết thương lành rồi lại quên đau.
Bảo ấy đừng thức khuya, bởi công việc đã dài giờ, mỗi sáng dậy sớm như thể lấy mạng ấy .
Tôi nghĩ mình thế là vì muốn tốt cho ấy.
Cô ấy đâu còn là sinh viên nữa, sao vẫn phóng túng như ?
Nhưng dường như ấy không hề thấy vui.
Tôi nghe nhiều người bàn tán sau lưng, rằng nếu không vì lợi thế cùng trường, một người tính cách bốc đồng như ấy sao có thể trở thành của tôi.
Tôi đã giải thích không biết bao nhiêu lần rằng ấy rất tuyệt, là tốt nhất mà tôi từng gặp, và chính tôi đã theo đuổi ấy.
Nhưng chẳng ai tin.
Họ chỉ nghĩ rằng chúng tôi “không xứng đôi”, và sự chế giễu ấy chẳng hề giấu giếm.
Về sau, tôi bảo Trịnh Vân Khê trở nên trưởng thành hơn, nếu không người khác sẽ dễ coi thường ấy.
Cô ấy dường như không hiểu ý sâu xa của tôi, vẫn thay đổi vì tôi.
Ra ngoài, ấy bắt đầu mặc váy liền, mang giày cao gót, và nở nụ giao tiếp với những người không thân thiết.
Ngay cả bố mẹ tôi khi gặp ấy cũng khen rằng là một ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Không còn ai rằng chúng tôi “không hợp” nữa, mà thay vào đó, bất kỳ ai gặp chúng tôi cũng đều bảo rằng trông cả hai rất “xứng đôi”.
Chỉ là, ấy ngày càng ít ra ngoài hơn.
Chỉ khi ở nhà, ấy mới có thể sống thoải mái và tự nhiên.
7
Mẹ tôi gọi điện nhắc chúng tôi về ăn cơm, lúc đó tôi mới nhớ ra lời hẹn trước đó.
Trên đường đón Trịnh Vân Khê, cậu học trò nhỏ cùng trường của ấy lao ra trước mặt tôi, cố khiêu khích.
Tôi chẳng bận tâm đến cậu ta.
Tôi biết Trịnh Vân Khê không thích những người quá nhiệt , hành xử thiếu cân nhắc.
Thấy ấy lịch sự lời tạm biệt với cậu học trò, tôi vừa mừng vì hiểu rõ ấy, vừa ghen tị với chàng trai trẻ đó.
Cậu ta có thể bộc lộ sự thích dành cho Trịnh Vân Khê một cách không e ngại, không biết xấu hổ mà tiếp cận .
Còn tôi, ngày đó đã không đủ dũng khí.
Nếu bị từ chối, sẽ khó xử đến nhường nào?
Tôi thực sự rất sợ thất bại.
May mắn là từ bè trở thành người , tôi đã không đi sai bước nào.
Khi Trịnh Vân Khê về chuyện kết hôn trước mặt bố mẹ tôi, tôi sợ lộ sơ hở.
Nhưng ấy dường như chẳng bận tâm, chỉ cợt cho qua chuyện.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy bối rối vô cùng.
Tựa như nhận ra sự xa cách của ấy, cùng những quy tắc nghiêm ngặt đã vận hành suốt trò chơi “người xa lạ” kỳ lạ này.
Cô ấy thực sự đang quay lưng lại với tôi và bước tiếp về phía trước.
Về đến nhà, như có điều gì thôi thúc, tôi bất giác đề nghị:
“Chúng ta đừng người xa lạ nữa, trở lại , không?”
Thật ra điều này không nằm trong kế hoạch của tôi.
Việc ấy xa cách với tôi là kết quả của kế hoạch lâu dài mà tôi đã sắp đặt, tôi lẽ ra nên vui mừng.
Nhưng khi ấy thực sự , cảm giác bực bội không ngừng cào xé trong tôi.
Tôi sợ ấy không nghe rõ, nên hỏi lại lần nữa:
“Trịnh Vân Khê, chúng ta bắt đầu từ bè, cũng có thể trở lại , đúng không?”
Cô ấy không trả lời.
Tôi biết, đó chính là lời từ chối.
8
Tôi cảm thấy mình đúng là mất trí, thậm chí còn hối hận trước cả Trịnh Vân Khê.
Sau hai ngày bình tĩnh, tôi buộc bản thân quay lại quỹ đạo cũ.
Đi bệnh viện truyền dịch, trở lại công ty việc, tiếp tục đi tiếp khách hàng.
Chỉ cần cố gắng thêm vài ngày nữa, tôi có thể đạt mục đích: chia tay ấy.
Nhưng sau khi nhận giải thưởng và uống say, tôi vẫn không kìm mà gọi điện cho .
Giải thưởng này vừa là chứng cứ cho sự ích kỷ của tôi, vừa là thành tựu công việc khiến tôi tự hào nhất trong nhiều năm qua.
Tôi vừa mong đến, lại vừa hy vọng đừng đến.
Trong tầm mờ ảo, vẫn như thường lệ thay tôi ứng phó với bữa tiệc rượu phiền toái.
Tôi đột nhiên nhận ra, Trịnh Vân Khê của hiện tại đã khác xa hoàn toàn với hình bóng “ánh trăng sáng” trong ký ức của tôi.
Chính tôi đã thay đổi , tạo ra một Trịnh Vân Khê mới.
Vậy mà giờ đây, tôi lại muốn vứt bỏ ấy.
Về đến nhà, tôi mượn rượu càn:
“Trịnh Vân Khê, trò chơi này chẳng vui chút nào, chúng ta đừng chơi nữa… không? Em cứ như trước đây, hồn nhiên đáng đi.”
Chát!
m thanh của cái tát vang lên trong căn phòng yên ắng.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Vân Khê đánh tôi, cả người run lên vì tức giận.
“Châu Tố, câu như sao?”
Đôi mắt mở to, ngấn đầy nước, từng giọt lệ không ngừng tuôn xuống:
“Anh không thể tự tay trồng ra một bông hồng kiêu sa, chán rồi lại muốn nó quay về hoa hướng dương.”
Lần đầu tiên tôi thấy nét mặt đau lòng của .
Nó chẳng đẹp chút nào.
Tôi đã gì ? Sao tôi có thể khiến với nụ rạng rỡ ấy trở thành người như bây giờ?
“Vân Khê, xin lỗi… là sai, đã hoàn toàn sai rồi! Em tha thứ cho … không?”
Nhưng ngay khoảnh khắc ra câu đó, tôi biết rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa.
9
Tôi không biết từ lúc nào mình lại bắt đầu sốt.
Thuốc từ bệnh viện dường như không có tác dụng, trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn.
Tôi muốn gặp Trịnh Vân Khê trực tiếp, rõ mọi chuyện, kết thúc cái trò chơi vô nghĩa này.
Tôi không muốn theo đuổi thế giới mới hay cuộc sống mới nữa. Tôi muốn quay lại vùng an toàn của mình.
Tôi không dự án mới cũng , chuyển sang bộ phận hậu cần cũng chẳng sao.
Không nhận giải thưởng cũng không vấn đề gì.
Tôi chỉ muốn quay lại bên Trịnh Vân Khê.
Nhưng cái cậu học trò đáng ghét ấy đã đẩy tôi vào xe, ép tôi rời đi.
Cậu ta còn không quên nhướng mày đắc ý, như đang chế giễu sự ngu ngốc của tôi.
Khi tôi tỉnh lại sau cơn mê man, người đầu tiên tôi thấy là cả trong ký túc xá, người đang đưa vợ đi khám thai và cờ gặp tôi ở phòng cấp cứu.
Nhìn bộ dạng thảm của tôi, ta lạnh rất lâu, rồi chậm rãi mắng:
“Châu Tố, vợ tôi không sai, cậu đáng đời, cậu thật hèn. Một người tốt như , lại bị cậu hành hạ đến không còn gì.”
Vợ ấy vừa khám xong, đi qua thấy tôi, còn “xì” một tiếng:
“Đi khám thai mà cũng gặp phải gã tệ bạc, thật xui xẻo! Nhìn bộ dạng này mà xem, chắc là tự tự chịu, đúng không?”
Anh cả kéo vợ lại:
“Em à, đừng thế, không hay khi trước mặt người ta…”
“Em sai à? Một kẻ ích kỷ như thế, tưởng mình tổng giám đốc là ghê gớm sao? Chê Trịnh Vân Khê không xứng với mình? Nếu thích đẹp mặt mình như thế, sao không bỏ tiền hẳn một quý sang trọng? Đầy người giỏi đẹp mặt đấy, miễn là chịu chi tiền!”
Tôi nghe mà mặt tái mét.
Anh cả lập tức đau đầu:
“Thôi nào, em , bớt lại đi! Lão Tứ đâu phải người ham hư vinh như thế…”
Chị dâu xoa bụng bầu, chìa tay về phía tôi:
“Tổng Châu, chưa sản chứ? Thôi nào, đưa trước tiền mừng đi. Đầy tháng của con tôi sẽ không mời đến đâu.”
“Tôi đúng là ham hư vinh thật, như chị .”
Tôi gượng, ra hiệu cho trợ lý lấy một xấp tiền mặt trong ví đưa cho chị ấy.
Chị dâu nhận tiền, nhạt:
“Châu Tố, tôi không lấy tiền không của đâu. Lời khuyên cuối cùng: Vân Khê là một tốt, nếu còn chút lương tâm, hãy tích đức mà để ấy yên.”
Nói xong, chị kéo chồng rời đi.
Một người ngoài còn có thể thấu sự giả tạo của tôi, mà Trịnh Vân Khê vì tôi, đã âm thầm chịu đựng bao năm qua những lời chỉ đạo vô lý từ tôi.
Khi tôi muốn ấy một hồn nhiên, vô lo vô nghĩ, tôi có thể chiều chuộng ấy như một công chúa.
Khi tôi muốn ấy trở thành một người thanh lịch, chỉn chu, tôi lại kiểm soát ấy từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Những toan tính từng bước của tôi, đặt cạnh sự chân thành và bao dung của ấy, thật đáng buồn , tầm thường và xấu xí.
Tôi ký vào bản thỏa thuận chia tài sản.
“Gửi Vân Khê, hai ngày cuối tuần này, chúng ta hãy chào tạm biệt nhau thật tử tế.”
10
Tôi cho mình một cơ hội cuối cùng.
Tôi đã chán ghét chính mình.
“Dù chia tay, liệu chúng ta có thể ?”
Nếu thực sự trở thành hai người xa lạ, tôi không biết mình sẽ hối hận đến nhường nào.
Không bao giờ thấy nụ của ấy nữa, không bao giờ có thể ôm ấy ở khoảng cách gần.
Tôi sẽ vĩnh viễn mất ấy.
Nhưng dường như Trịnh Vân Khê đã buông bỏ tôi, bắt đầu kỳ cuối tuần của mình như thể chỉ đang chào đón một người bình thường.
Đối diện với sự quan tâm và chăm sóc của tôi, không thèm để tâm, cũng chẳng còn thấy vui vẻ.
Cùng chơi trò chơi nhập vai, không chê tôi vụng về, cũng chẳng nhiệt hướng dẫn như khi chỉ bảo Thái Thái.
Khi NPC bất ngờ xuất hiện trong bóng tối dọa , tôi theo phản xạ che chở cho .
Cô chỉ sững lại một khoảnh khắc, rồi tránh đi cái chạm của tôi.
Chỉ cần khoảnh khắc ấy, tôi đã hiểu: tất cả đều quá muộn rồi.
Trò chơi “Một tuần xa lạ” đã đi đến hồi kết.
Khi nhau, tôi từng vài lần chơi game cùng , những lúc không đủ người, tôi đến phụ.
Nhưng chẳng lần nào tôi thắng .
Lần này, tôi muốn thắng.
Vì khi thắng, sẽ thật đẹp.
Ngày cuối cùng của trò chơi, tôi không còn phiền nữa.
Tôi đã đánh mất tư cách đến gần .
Hôm đến văn phòng công chứng, Trịnh Vân Khê buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, cúi đầu ký tên và đóng dấu, giải quyết xong toàn bộ vấn đề tài chính giữa chúng tôi.
Lúc chia tay, cầm theo tập hồ sơ, quay lưng rời đi.
Tóc đuôi ngựa của đong đưa dưới ánh mặt trời.
Cô không “Tạm biệt” với tôi, và tôi nghĩ đó chính là lời chia tay thực sự.
Cô thậm chí không biết rằng rất lâu, rất lâu trước đây, tôi đã ngay từ cái đầu tiên.
Người bày tỏ trước sẽ là người thua cuộc.
Tôi nắm chặt bí mật đó trong tay, tự hành hạ chính mình.
Cô đã bước nhanh về phía trước.
Còn tôi—
Chính tay chết của đời mình.
(Hết)
Bạn thấy sao?