Trò Chơi Lòng Tin – Chương 2

Chương 2

4.

Chúng tôi câu mấy con cá lớn ở hồ gần biệt thự.

Vừa về đến nơi, Hà Tiểu Nhã đã xắn tay áo vào bếp, còn Giả Việt đứng bên phụ giúp.

Tôi nhẹ nhàng đá vào chân Chu Tuấn Huy:

“Chúng ta mới là chủ nhà, sao cứ để khách nấu nướng thế này ?”

Hắn né tránh:

“Em chỉ giỏi sai khiến thôi.”

Tôi nghiêng đầu, nheo mắt:

“Ba tôi cất rất nhiều rượu, giờ ông ấy cũng không quản tôi nữa rồi. Tôi đi lấy một chai ra đây.”

Từ hầm rượu bước lên, tôi nhận ra ba người trong bếp vừa trò chuyện rôm rả bỗng dưng im bặt.

Tôi vừa tìm ly trong tủ vừa hỏi:

“Mọi người vừa gì thế?”

Giả Việt đáp:

“Nói về lão sếp biến thái ở công ty của Tiểu Nhã. Chị ấy nghỉ rồi mà lão vẫn cứ nhắn tin quấy rối.”

Tôi vừa rót rượu vừa bực bội chửi thầm:

“Đồ dê xồm, trước đây còn từng gửi tin cho tôi nữa. Theo tôi ấy, phải đợi hắn tan , trùm bao tải lên đầu rồi đ á n h cho một trận nhừ tử mới hả giận.”

Chu Tuấn Huy lắc đầu :

“Em á? Một con mèo đi lạc cũng khiến em khóc nức nở, mà còn đòi đ á n h người?”

Tôi bĩu môi, đặt ly rượu lên bàn trước mặt từng người:

“Được rồi rồi, tôi chỉ cho sướng miệng thôi mà.”

Sau bữa ăn, Chu Tuấn Huy đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Giả Việt dìu hắn về phòng tôi.

“Đồng Đồng, ngủ ngon nhé.”

Trước khi đóng cửa phòng mình, Hà Tiểu Nhã nhẹ giọng chúc tôi ngủ ngon.

Tôi liếc vào phòng, Giả Việt một cái, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Chị Tiểu Nhã, tối nay chị cứ ngủ ngon đi, tôi có lòng tốt tặng chị một món quà đặc biệt đấy.”

Nụ trên môi Hà Tiểu Nhã chợt cứng lại.

Cô ấy hoảng hốt:

“Đồng Đồng, em gì cơ? Quà gì?”

Tôi ngọt ngào:

“Chính là viên thuốc an thần mà Tuấn Huy mua riêng cho tôi trước khi đến đây đó. Anh ấy thuốc này nhập khẩu, hiệu quả cực tốt. Chị biết rồi đấy, từ sau khi ba mẹ và trai mất, tôi hay mất ngủ lắm.”

Sắc mặt Hà Tiểu Nhã trắng bệch, hơi thở dồn dập:

“Em… Em đã bỏ nó vào đồ của chị rồi sao?”

Tôi gật đầu, vô tư bổ sung:

“Tôi còn bỏ cả vào rượu của Giả Việt nữa. Anh ấy gần đây cũng hay mất ngủ vì chị lắm.”

Cặp mắt Hà Tiểu Nhã trợn tròn, kinh hoàng tôi.

Giọng ấy run lên bần bật:

“Đồng Đồng, em đúng không? Em không bỏ thuốc vào thật đâu, đúng không?”

Tôi mỉm rực rỡ, chậm rãi đóng cửa lại.

“Chị Tiểu Nhã, ngủ ngon nhé!”

Sau đó, tôi rút chìa khóa, nhẹ nhàng khóa trái cửa từ bên ngoài.

Dù bên trong có cố gắng thế nào đi nữa, cửa cũng không thể mở ra .

Hà Tiểu Nhã hoảng sợ không phải vì thuốc kích dục thông thường đâu.

Mà là vì… người bị tôi bỏ thuốc cùng ấy trong phòng đêm nay, không phải trai ấy.

Mà chính là em trai ruột của ấy.

Hai chị em họ vì tôi mà diễn vở kịch này suốt bao lâu, tôi đành phải phối hợp diễn đến cùng thôi.

Một cảm giác thỏa mãn trào dâng trong lòng, tôi bước thật nhẹ về phòng mình.

Chu Tuấn Huy say khướt, ngủ mê mệt trên giường.

Tôi thẳng chân đạp hắn xuống đất, sau đó đi vào phòng tắm.

Ngâm nga một điệu nhạc vui vẻ, tôi chỉnh xong giá đỡ ba chân, bật camera, ấn nút quay.

Cảnh mở đầu của vở kịch chính thức bắt đầu.

5.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Chu Tuấn Huy vẫn còn nằm trên sàn, ngủ say như chết.

“Tuấn Huy, dậy đi nào!”

Tôi mỉm dịu dàng, tay lại chẳng hề nương , vừa nhẹ giọng gọi hắn vừa dùng móng tay bấm thật mạnh vào phần thịt mềm bên trong đùi hắn.

Chu Tuấn Huy nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

“Anh uống nhiều quá rồi, lăn xuống đất cũng không biết gì luôn!”

Hắn xoa xoa thái dương, vẻ mặt ngờ nghệch:

“Anh thấy cũng bình thường mà, sao đầu lại đau thế này, còn choáng váng nữa.”

Tôi khẽ.

Đương nhiên rồi, với lượng thuốc tôi bỏ vào, có là lợn cũng gục ngay tại chỗ.

“Chị Tiểu Nhã vẫn chưa dậy nữa, chúng ta đi gọi họ đi.”

Tôi đã mở khóa cửa từ trước.

Đứng phía sau Chu Tuấn Huy, tôi khoanh tay, im lặng quan sát.

Hắn kiên nhẫn gõ cửa bốn lần, cuối cùng, Hà Tiểu Nhã cũng hé cửa ra một chút.

Cô ấy khoác hờ một chiếc áo choàng tắm, tóc rối bời, quầng mắt thâm đen.

Chu Tuấn Huy khựng lại, muốn gì đó rồi lại thôi.

Tôi hì hì:

“Chị Tiểu Nhã, còn chưa dậy sao? Mau xuống chơi đi nào!”

Cô ấy nửa người nấp sau cánh cửa, một tay bấu chặt vào tay nắm, giọng khàn khàn:

“Anh ấy còn đang ngủ, hai người xuống trước đi, không?”

Tôi đẩy nhẹ Chu Tuấn Huy, bộ muốn rời đi:

“Vậy chị nhanh lên nhé.”

Hà Tiểu Nhã gượng gạo nở nụ , có vẻ yên tâm hơn một chút.

Tôi thầm lạnh trong lòng, nhân lúc ấy không đề phòng, bất ngờ đẩy cửa lao vào.

“Giả Việt, dậy đi nào, mặt trời lên đến mông rồi đấy!”

“Đồng Đồng!”

Hà Tiểu Nhã hoảng hốt kêu lên, định kéo tôi lại.

Nhưng đã quá muộn.

Cảnh tượng bên trong hiện ra rõ ràng trước mắt tôi.

Giả Việt vẫn đang ngủ say trên giường, nửa thân trên trần trụi, chỉ có một tấm chăn vắt ngang che phần quan trọng. Có lẽ là do Hà Tiểu Nhã vội vàng đắp lên trước khi mở cửa.

Chiếc giường rộng hơn hai mét, giờ trông như vừa trải qua một trận bão.

Chăn gối xộc xệch, ga giường nhàu nhĩ, còn có cả dấu vết ẩm ướt loang lổ.

Thậm chí, một bức tượng gỗ vốn dĩ phải nằm trên tủ đầu giường cũng không hiểu sao lại lăn lóc trên nệm.

Tôi giả bộ ngượng ngùng che mắt, giọng đầy ý trêu chọc:

“Chị Tiểu Nhã, hai người đúng là xa nhau lâu ngày, cảm giác chẳng khác gì tân hôn nhỉ!”

Chu Tuấn Huy bước vào sau, sững người cảnh tượng trong phòng, rồi lập tức quay sang Hà Tiểu Nhã bằng ánh mắt khó tin.

Hà Tiểu Nhã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giấu đi vẻ hoảng loạn trong đáy mắt, cố gượng :

“Đồng Đồng, em bậy gì thế? Giả Việt uống say quá, tối qua cứ tưởng mình là khỉ, lăn lộn trên giường trò cho chị xem đấy!”

Tôi che miệng khúc khích:

“Trời ạ, hai người là người mà, có gì đâu mà ngại chứ! Tôi với Tuấn Huy đâu phải người ngoài, đúng không ?”

Chu Tuấn Huy hít sâu một hơi, sắc mặt tối sầm, không không rằng, quay người bỏ đi.

Tôi vờ như không nhận ra tâm trạng hắn, vô tư vẫy tay với Hà Tiểu Nhã:

“Chị Tiểu Nhã, bọn tôi xuống lầu đợi hai người nhé!”

Sắc mặt ấy lúc này còn khó coi hơn cả nuốt phải ruồi.

6.

Tôi suýt nữa không nhịn mà bật .

Lúc này, chắc hẳn trong đầu Chu Tuấn Huy đã mặc định rằng Hà Tiểu Nhã và chính em trai ruột của mình đã chuyện không nên .

Nhưng đúng là tôi đã đ á n h giá thấp Hà Tiểu Nhã rồi.

Cô ta không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.

Tối qua, tôi đã chuẩn bị sẵn máy quay, mong chờ một màn diễn xuất đầy kịch tính.

Giả Việt, kẻ thiếu tự chủ, đã cởi áo, lao vào giằng co với Hà Tiểu Nhã.

Không còn cách nào khác, cuối cùng ta vung mạnh bức tượng trên tủ đầu giường, đập thẳng vào gáy hắn.

Ra tay dứt khoát như muốn lấy mạng người.

Tội nghiệp Giả Việt, cứ thế mà ngất lịm.

Sau đó, Hà Tiểu Nhã đủ mọi cách: hắt nước lạnh lên người, lấy móng tay bấu vào da thịt, tát liên tiếp vào mặt mình…

Cuối cùng, ta còn dùng dao tỉa lông mày rạch lên đùi mình hàng chục nhát.

Có lẽ cơn đau đã lấn át dục vọng, hoặc cũng có thể, ta có sức chịu đựng kinh người.

Hà Tiểu Nhã cắn chặt môi, gắng gượng suốt một tiếng đồng hồ, mà thật sự đã vượt qua .

Đến khi kiệt sức, ta cũng lịm đi. Chắc sáng nay bị tiếng gõ cửa của Chu Tuấn Huy đ á n h thức.

Dù sao thì, tôi cũng không phải tay trắng ra về.

Đêm qua, trong cơn mê loạn, Giả Việt đã quát thẳng vào mặt Hà Tiểu Nhã:

“Cùng cha khác mẹ thì sợ cái gì! Hơn nữa, ba tôi còn luôn nghi ngờ có phải con ruột của ông ấy hay không đấy! Dù sao mẹ trước kia cũng từng tiếp viên mà!”

Câu ấy khiến Hà Tiểu Nhã lập tức nổi điên, không chút do dự giáng bức tượng xuống đầu Giả Việt.

Thì ra… đây mới là điều khiến ta luôn lo sợ bị người khác biết .

E rằng ngay cả Chu Tuấn Huy cũng không hề hay biết bí mật này.

Bây giờ hắn chủ vào bếp nấu ăn.

Tôi hiểu mà.

Hắn chỉ không muốn để tôi thấy gương mặt của hắn lúc này.

Nửa tiếng sau, Hà Tiểu Nhã và Giả Việt lần lượt đi xuống.

Cô ta đã khôi phục dáng vẻ tao nhã, dịu dàng như mọi ngày, tươi trò chuyện với tôi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay, chúng tôi sẽ tổ chức tiệc nướng ngoài trời.

Tôi định gọi Chu Tuấn Huy đi giúp mình khiêng lò nướng.

Nhưng Giả Việt lại chủ lên tiếng.

Nhìn ánh mắt Hà Tiểu Nhã cứ không ngừng dừng lại trên người Chu Tuấn Huy, tôi sảng khoái đồng ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...