1
Tôi đứng trước gương, hứng thú quan sát hai kẻ trong phòng đối diện.
Hai mươi phút sau, bọn họ mới lưu luyến không rời mà chia tay.
Khi Chu Tuấn Huy quay về, tôi vừa vặn từ phòng tắm bước ra.
“Đồng Đồng… Em… Em sao lại thức dậy rồi?”
Vì bất ngờ xen lẫn căng thẳng, giọng hắn lắp bắp đến mức không tròn câu.
Tôi ngáp một cái, lười biếng :
“Thức dậy đi vệ sinh thôi. Còn , vừa đi đâu về thế?”
Hắn né tránh ánh mắt tôi, ấp úng trả lời:
“Anh cũng không biết sao hôm nay mình trằn trọc mãi không ngủ , sợ em tỉnh giấc nên ra ngoài hít thở một chút.”
Tôi chui vào chăn, thản nhiên đáp:
“Ồ, ngủ đi.”
Chu Tuấn Huy gật đầu, chậm rãi nằm xuống, quay lưng về phía tôi, khoảng cách ít nhất một mét.
Tôi chằm chằm vào lưng hắn, chợt giơ chân, dùng ngón chân chọc vào lưng hắn một cái.
Hắn giật mình cứng đờ.
“Tuấn Huy~”
Tôi cố dùng giọng điệu ngọt đến mức phát ngấy để nũng.
Hắn cứng đờ cả người, ho khan hai tiếng, lúng túng :
“Không biết có phải vừa ra ngoài bị lạnh hay không, Đồng Đồng, ngủ đi, tự nhiên thấy buồn ngủ quá, mai còn nhiều việc phải nữa.”
Nói xong, hắn xoay người, kéo chăn bọc kín tôi lại, không để tôi có cơ hội tiến thêm một bước.
Toàn thân tôi bị cuốn chặt như cái bánh chưng, chỉ có đầu lộ ra bên ngoài.
Tôi định thêm gì đó, hắn đã bắt đầu giả vờ ngủ, tiếng ngáy vang lên rất đúng lúc.
Nhìn hàng mi khẽ run vì căng thẳng của hắn, tôi nhếch môi nhẹ.
Trò vui, mới chỉ bắt đầu thôi.
2
Sáng hôm sau, tôi ngủ dậy tự nhiên.
Người bên cạnh không biết rời đi từ bao giờ.
Vươn vai một cái, tôi bước xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng tràn vào, chiếu sáng cả căn phòng.
Tôi nhắm mắt cảm nhận hơi ấm từ ánh mặt trời, chậm rãi tận hưởng.
Chu Tuấn Huy đẩy cửa bước vào.
“Đồng Đồng, em dậy rồi à? Tối qua không em thức giấc chứ?”
Tôi mỉm :
“Làm sao mà có thể chứ? Anh biết đấy, em hoặc là thức trắng cả đêm, hoặc là đã ngủ rồi thì có sấm nổ cũng không nghe thấy.”
Hắn gật gù, lại :
“Tiểu Nhã đã xong bữa sáng rồi, xuống ăn đi.”
Tôi vui vẻ :
“Được và Tiểu Nhã cưng chiều như thế này, em đúng là người hạnh phúc nhất thế giới!”
Nói xong, tôi tung tăng chạy xuống cầu thang.
Trong bếp, thân của tôi – Hà Tiểu Nhã, đang đeo tạp dề, bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
“Tống Tống, mau lại đây nếm thử đồ ăn chị đi!”
Hà Tiểu Nhã hơn tôi năm tuổi, năm nay ba mươi, chúng tôi quen nhau khi cùng chung một công ty.
Nếu tôi là kiểu người tưng tửng, nghịch ngợm, thì ta lại dịu dàng, điềm đạm.
Một mái tóc dài đen nhánh, lúc nào cũng mặc váy áo đơn sắc, khiến ta trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Thế sự trầm ổn, nhẹ nhàng của ta lại là một sức hút chết người đối với đàn ông.
“Chị Tiểu Nhã, tối qua ngủ ngon không?”
Hà Tiểu Nhã đặt một bát canh lên bàn, mỉm đáp:
“Ngon lắm chứ sao! Đồng Đồng, cảm ơn em đã mời chị đến biệt thự chơi để giải khuây nhé! Ở đây yên tĩnh, tránh xa phố thị ồn ào, tối qua là giấc ngủ ngon nhất của chị trong khoảng thời gian này đấy.”
Vừa , ta vừa lén liếc ra phía sau tôi.
Tôi biết, Chu Tuấn Huy đã xuống nhà.
Hắn bước đến ngồi vào bàn ăn, cũng :
“Ngủ ngon là tốt rồi, mấy ngày tới em sẽ ngủ càng ngon hơn đấy!”
Hà Tiểu Nhã mỉm, lườm hắn một cái đầy ẩn ý.
Tôi giả vờ như không biết gì, im lặng nghe hai người bọn họ ve vãn nhau ngay trước mặt mình, ánh mắt lộ ra một tia hứng thú nhàn nhạt.
3.
Ăn sáng xong, chúng tôi chuẩn bị xuất phát đi câu cá.
Tôi đứng dựa vào cửa kho, dặn dò Chu Tuấn Huy:
“Bộ đồ câu của ba và trai tôi chắc để ở đằng kia, tìm kỹ xem.”
Hắn vừa lục tìm vừa cảm thán:
“Chú lúc sinh thời rất thích câu cá, mà tôi – phận hậu bối – lại chưa từng đi câu cùng lần nào, đúng là không nên chút nào.”
Nghe hắn , ánh mắt tôi thoáng tối lại.
Hà Tiểu Nhã đúng lúc này bước đến, dịu dàng vỗ lưng tôi an ủi:
“Đồng Đồng, ba mẹ và trai em chắc chắn vẫn đang ở trên trời dõi theo em, phù hộ cho em. Họ nhất định mong em hạnh phúc. Hơn nữa, em vẫn còn có chị và Tuấn Huy mà.”
Tôi quay sang ấy, im lặng không gì.
Bị tôi chăm một lúc lâu, Hà Tiểu Nhã dường như có chút mất tự nhiên, lên tiếng dò hỏi:
“Đồng Đồng?”
Tôi bỗng nở một nụ , ôm lấy ấy nũng:
“Chị Tiểu Nhã, nếu không có chị bên cạnh, em biết phải sao đây!”
Hà Tiểu Nhã bật , vỗ nhẹ lưng tôi:
“Ngốc quá.”
Tôi đột nhiên thoát khỏi vòng tay ấy, thần bí :
“Chị Tiểu Nhã, em tự ý quyết định một chuyện, chị đừng giận nhé!”
“Cái gì thế?”
Tôi lấy điện thoại ra, bấm gọi một số:
“Qua đây đi.”
Hà Tiểu Nhã khó hiểu tôi, tôi chỉ mỉm trấn an:
“Em là vì tốt cho chị, thật đấy.”
Vài phút sau, một người đàn ông cao lớn từ xa bước tới.
Gương mặt Hà Tiểu Nhã lập tức thay đổi.
Tôi kéo tay ấy, lắc lắc nũng nịu:
“Chị Tiểu Nhã, là Giả Việt chủ liên hệ với em đấy! Anh ấy rằng đã nhận ra lỗi lầm, nên muốn đến tìm chị xin lỗi. Em thấy cũng hợp lý nên đã tự tiện gọi ấy tới đây.”
Giả Việt bước đến, ánh mắt đầy áy náy, nhẹ giọng :
“Tiểu Nhã, sai rồi. Em có thể tha thứ cho không? Sau này nhất định sẽ đặt em lên hàng đầu, mọi chuyện đều ưu tiên cảm của em.”
Tôi cũng hùa theo:
“Phải đó, chị Tiểu Nhã, nể mặt em một chút có không?”
Chu Tuấn Huy, đang mải tìm đồ, bất chợt ho nhẹ một tiếng.
Hà Tiểu Nhã do dự một lát, rồi miễn cưỡng :
“Còn phải xem thể hiện thế nào đã.”
Giả Việt không chần chừ, ngay lập tức tiến lên ôm chặt lấy ấy.
Hà Tiểu Nhã bị bất ngờ, bật khúc khích.
Tôi vỗ tay, còn vui hơn cả hai nhân vật chính:
“Hôn một cái đi, hôn một cái đi!”
Hà Tiểu Nhã trừng mắt lườm tôi, trách :
“Đồng Đồng, em đúng là nghịch ngợm quá rồi đấy!”
Tôi bĩu môi, nhất quyết không chịu từ bỏ.
Cuối cùng, cả hai chỉ đành miễn cưỡng hôn nhẹ lên má nhau.
Tôi rạng rỡ.
Dĩ nhiên là tôi vui rồi.
Người nên đến, cuối cùng cũng đã đến đủ cả.
Mà một khi đã đến rồi, thì đừng hòng rời đi nữa nhé.
Bạn thấy sao?