Trình Hựu im lặng rất lâu, rồi xoa đầu tôi an ủi:
“Chuyện này không thể cứ bỏ qua như , để tớ lo, đừng buồn nữa.”
Tôi lắc đầu từ chối:
“Đừng thế, đừng vì tớ mà mất đi bằng tốt nghiệp.”
Trình Hựu ngồi xuống, nắm lấy vai tôi, thẳng vào mắt tôi, từng lời từng chữ:
“Tớ quen biết một Giang Hoàn Ngọc không bao giờ dễ dàng từ bỏ. Từ nhỏ bố mẹ đã dạy tớ rằng những thứ thuộc về mình, dù bằng cách nào cũng phải giành lại, dù có trời long đất lở, dù có mất đi cũng không thể rơi vào tay kẻ khác. Nếu cho thêm một cơ hội, sẽ chọn tranh đấu hay từ bỏ?”
Tôi ấy một lúc lâu, rồi trả lời dứt khoát:
“Tớ sẽ . Dù tôi không có , tan xương nát thịt, kẻ khác cũng đừng mong chiếm .”
Trình Hựu mỉm , ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, như tìm thấy một đồng loại sau những tháng ngày lang thang trên hoang mạc, vô cùng phấn khích.
“Chuyện này để tớ giải quyết nhé.”
Cuối cùng, thở dài khẽ khàng:
“Giang Hoàn Ngọc, tớ cũng là một trong những phương thức của cậu.”
4
“Lý Thanh Linh gào lên, tóm tắt câu chuyện:
“Vậy cậu ở bên Trình Hựu là để lợi dụng ta chứ không phải vì thích ta?”
Tôi thản nhiên đắp mặt nạ, quay đầu ấy, thấy miệng há to kinh ngạc, biểu cảm như không thể tin nổi.
Tôi bật , giúp ấy khép lại chiếc cằm rơi xuống:
“Không thì sao, kiếm một người đàn ông để cùng nhau chịu khổ à?”
Nếu Trình Hựu không chuyện này, trong mắt tớ ta chẳng còn giá trị. Vậy thì tớ cũng không cần tiếp tục chơi cùng ta nữa.
Lý Thanh Linh gật gù tán thành:
“Tớ cứ nghĩ Trình Hựu là một trai hoàn hảo. Ờ, không ngờ lại là một tên tra nam, lừa gạt cảm của các khác.”
Tôi :
“Tớ với Trình Hựu chỉ là lợi dụng lẫn nhau, không ai nợ ai. Tình cảm ấy à, không có mấy tác dụng với cuộc đời tớ.”
Cho dù không có Ngụy Anh, dù Trình Hựu thực sự thích tớ, tớ cũng không bao giờ mù quáng đến quên cả lý trí.
Lời của tôi khiến Lý Thanh Linh hơi lo lắng:
“Nhưng nếu cậu đồng ý với Trình Hựu, thì chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi. Ngụy Anh là bạch nguyệt quang của ta, vị trí đó không thể lay chuyển, cậu sẽ thiệt thòi.”
Tôi nhún vai, không xác nhận cũng không phủ nhận:
“Nếu so sánh, tớ là mối đầu của ta. Theo hiệu ứng biên độ, điều đó cũng có ý nghĩa tương đương.”
Không đến hai ngày sau, viện trưởng Viện Kinh Tế và Quản Trị gọi tôi lên văn phòng.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của giảng viên phụ trách, lớp trưởng và bí thư chi đoàn, tôi biết chuyện đã giải quyết ổn thỏa.
Điều bất ngờ là Trình Hựu không xuất hiện.
Khi vấn đề về suất trợ cấp cho sinh viên nghèo đã xong xuôi, thì giai đoạn mập mờ giữa tôi và Trình Hựu đạt đến cao trào.
Hôm đó, gió nhẹ mơn man, hoàng hôn rực rỡ.
Trình Hựu đứng dưới ký túc xá của tôi, tay cầm một bó hoa cappuccino, lặng lẽ tỏ .
Đúng lúc giờ ăn, người qua lại đông đúc, ánh mắt tò mò hướng về phía không ngớt, không ít người còn chụp ảnh, bàn tán xôn xao, thắc mắc không biết nào có thể khiến Trình Hựu rung .
Trước đó, đã gửi tin nhắn cho tôi.”
Thấy tôi không xuống, ấy không hề nóng vội, dáng đứng thẳng như tượng ngọc, ngoan ngoãn đợi.
Lý Thanh Linh hớn hở chạy tới, báo cáo hình và giục tôi mau xuống.
Tôi không vội, cứ từ từ ăn cơm mang từ nhà ăn về.
Cô ấy nóng ruột, cố giật lấy đũa của tôi:
“Đồ háu ăn, đừng ăn nữa, đợi cậu và Trình Hựu thành đôi rồi để ấy đưa cậu đi ăn tối dưới ánh nến.”
Tôi ném điện thoại cho ấy, bảo xem bài trên tường tỏ .
Lý Thanh Linh cầm điện thoại lên, đọc bài viết trên tường tỏ . Đó là một bài tỏ dài đầy cảm của Trình Hựu, kể lại từng khoảnh khắc gặp gỡ bất ngờ giữa tôi và ấy. Từng câu từng chữ tràn đầy cảm , thật lòng . Ở cuối bài, ấy mong tôi của mình.
Trong phần bình luận, nhiều người khen bài viết ngọt ngào, thậm chí “mê quá trời”.
Tôi hỏi ấy:
“Người như thế nào mới viết mấy bài sướt mướt này?”
Lý Thanh Linh nghĩ ngợi rồi :
“Chắc là mấy người đương ngốc nghếch. Lúc mình xin lỗi người cũ, mình cũng từng viết như .”
Tôi gật đầu, đồng :
“Vậy gấp gáp gì chứ.”
Chủ quyền vẫn nằm trong tay tôi.
Cô ấy hỏi tôi:
“Vậy cậu đọc bài viết của ấy chưa?”
Tôi lắc đầu.
Nghĩ ngợi, tôi bảo Lý Thanh Linh đọc hộ, để lát nữa còn dễ xử lý chuyện với Trình Hựu.
Cô ấy không hiểu:
“Tại sao chứ?”
Tôi vừa cắn đùi gà, vừa đáp:
“Văn dài quá, lười đọc, giọng cậu dễ nghe, nghe ăn cơm mới ngon.”
5
Cuối cùng, Lý Thanh Linh lấy năm bữa ăn lớn điều kiện trao đổi để đọc bài tỏ thay tôi.
Khi bài đọc xong, bữa cơm cũng hết, tôi lại từ từ đi gội đầu, tắm rửa.
Lần đầu nhận lời tỏ , dĩ nhiên tôi muốn trang bị từ đầu đến chân để xuất hiện với dáng vẻ đẹp nhất.
Mọi thứ xong xuôi, đã qua một tiếng rưỡi.
Lý Thanh Linh thò cổ bóng dáng đơn độc dưới lầu:
“Anh ấy vẫn đang đợi.”
Tôi liếc tin nhắn WeChat, Trình Hựu không liên tục nhắn tin, mà cứ cách nửa tiếng gửi một tin:
“Hoàn Ngọc, đang đợi dưới ký túc xá của em, sẽ đợi đến khi em xuống.”
Rất kiên nhẫn và bền bỉ, gì cũng rất chắc chắn, đó cũng là lý do tôi chọn ấy.
Khi tôi từng bước đến gần Trình Hựu, mắt ấy sáng lên, không kiềm chế mà nở một nụ mím môi, lúm đồng tiền bên trái hiện rõ.
Trông như một chó nhỏ đi lạc, vui mừng vì cuối cùng cũng có người chủ nhận nuôi.
Tôi khẽ xin lỗi:
“Xin lỗi, để đợi lâu rồi.”
Nhưng tôi sẽ không bao giờ lý do vì sao mình mãi không xuống.
Vì Trình Hựu không dám hỏi.
Bước cuối cùng sắp thành công, ấy chọn bỏ qua những chi tiết vụn vặt.
Đến lúc tỏ , Trình Hựu lắp bắp:
“Giang Hoàn Ngọc, , thích, thích em.”
Tôi nhận lấy bó hoa cappuccino, nghiêng đầu mỉm :
“Từ nay mong chỉ bảo nhiều, trai nhé.”
Mặt ấy đỏ ửng ngay lập tức, giống như ánh hoàng hôn trên trời rơi xuống trang trí gương mặt ấy.
Tôi chính thức hẹn hò với Trình Hựu.
Tôi kéo ấy lại, hai má chạm vào nhau, chụp một tấm ảnh để công khai mối quan hệ, rồi đăng lên WeChat.
Trong ảnh, làn da trắng trẻo của Trình Hựu hơi ửng đỏ, ánh mắt có phần ngơ ngác vào ống kính.
Rất nhanh, bài đăng nhận rất nhiều lượt thích và lời chúc mừng.
Suốt buổi tối, điện thoại của Trình Hựu không ngừng reo, thi thoảng ấy màn hình sáng tắt mà ngẩn người.
Tôi khuấy ly cà phê, tay chống cằm, kiên nhẫn quan sát từng nét buồn thoáng qua gương mặt ấy.
Anh ấy chờ mãi cũng không nhận tin nhắn của Ngụy Anh.
Bởi vì tôi đã đổi sang tài khoản phụ để xem vòng bè của Ngụy Anh, và thấy ấy đang trong quán bar, nhảy điệu thân mật với một chàng đẹp trai mới săn .
6
Tôi cũng tò mò không biết Ngụy Anh sẽ phản ứng thế nào.
Một tuần trước, lần thứ hai tôi gặp ấy là tại một tiệm hamburger.
Khoảng sáu bảy giờ tối, đúng lúc cửa hàng đông khách nhất. Tôi đứng ở quầy thu ngân, vừa nhận đơn vừa giao đồ ăn.
Ngụy Anh mặc chiếc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, đứng gần quầy, âm thầm quan sát tôi.
Đợi tôi xong việc, ấy mới bước tới gọi món.
Sau khi đặt món xong, ấy không chọn những bàn trống xung quanh, mà cố ý đi đến một bàn đầy thức ăn thừa, rồi cầu tôi tới dọn dẹp.
Bạn chung với tôi, Lý Thanh Linh, không chịu nổi thái độ này của ấy, liền cầm khăn lau lên, nguyện thay tôi.
Nhưng tôi ngăn lại:
“Người ta nhắm vào tôi, cậu cũng chẳng ích gì, cậu đi vào bếp chiên khoai đi.”
May mắn là Ngụy Anh cũng không khó dễ gì thêm.
Tôi hiểu ấy tới đây chỉ vì tò mò về tôi, không có ý xấu.
Có lẽ Ngụy Anh quá chắc chắn rằng Trình Hựu sẽ không để mắt tới một người có xuất thân thấp kém như tôi.
Nhưng ấy đã đánh giá thấp sự kiên định từ trong bản chất của Trình Hựu, và cả tham vọng cùng khát khao của tôi.
Khi tôi và Trình Hựu tay trong tay xuất hiện trước mặt bè ấy, tôi không bỏ lỡ vẻ mặt kinh ngạc và tức giận trong mắt Ngụy Anh. Sau này nhớ lại, tôi vẫn thấy buồn .
Chúng tôi ở bên nhau một tuần, đúng dịp sinh nhật Trình Hựu.
Trên đường tới biệt thự của ấy, Trình Hựu tỏ ra phân tâm, nhiều lần không nghe thấy tôi gì.
Hiểu ý, tôi không nữa.
Chỉ khi đến cửa biệt thự, ấy mới bừng tỉnh, nắm chặt tay tôi.
Tôi cố ý chọc :
“Em kém cỏi đến sao? Hay là em bắt xe về nhé?”
Trình Hựu hoàn hồn, vòng tay qua vai tôi, mỉm :
“Hoàn Ngọc, đừng nghĩ nhiều, hôm nay em rất đẹp.”
Trước khi đến đây, ấy đặc biệt mời stylist tới chăm chút ngoại hình cho tôi.
Sau khi suy nghĩ, an ủi tôi:
“Đợi lát nữa gặp chỉ toàn là thân của thôi, em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh là .”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa bước vào sảnh chính, không khí ồn ào nhộn nhịp lập tức lắng xuống, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tôi, không một ánh nào là không mang theo chút tò mò, chút giễu cợt và ý thăm dò.
Có một ánh mắt đặc biệt sắc lạnh, như muốn đâm nát tim người khác.
Trình Hựu thoải mái giới thiệu tôi với nhóm của mình.
Mọi người đồng loạt đứng lên, nhiệt chào hỏi tôi.
Bởi gia thế của Trình Hựu cao hơn họ.
Ngoại trừ Ngụy Anh.
Ánh mắt tôi và ấy giao nhau, ngay lập tức tôi đọc trong đó ngọn lửa giận dữ cuồn cuộn.
Đối với Ngụy Anh, Trình Hựu là món đồ chơi dù có bám bụi cũng không cho phép kẻ khác chạm vào.
Việc này chẳng khác nào sự phản bội.
Bạn thấy sao?