Hắn ta đã hủy hoại gia đình tôi, để hắn chết nhẹ nhàng như chẳng phải quá lợi cho hắn sao?
“Vợ… Em điên rồi sao?”
Vương Đông Kiệt tôi đầy kinh ngạc.
“Còn giả bộ ư?”
Tôi nhếch mép lạnh:
“Tôi biết hết rồi.”
“Tôi biết cuộc gặp gỡ giữa chúng ta vốn là do sắp đặt.”
“Tôi biết Vương Tuyết là con của cũ .”
“Tôi cũng biết chính đã bố mẹ tôi!”
Tôi nghiến răng từng chữ:
“Tôi muốn sống mà không bằng chết!”
Nghe thấy những lời của tôi, Vương Đông Kiệt chỉ sững người trong giây lát, sau đó bật quái dị, ánh mắt lạnh lẽo và tàn nhẫn:
“Hóa ra em đã biết hết rồi. Nhưng biết thì sao nào?”
“Trò chơi đã bắt đầu, em nhất định sẽ chết vì thôi! Haha, biết cũng tốt, một con ma minh bạch đi!”
Hắn ta đầy đắc ý:
“Từ nhỏ đã học cờ bạc, em nghĩ em có thể thắng sao?”
Con hắn đứng bên cạnh, lộ vẻ ghê tởm tôi:
“Ba ơi, người đàn bà này cuối cùng cũng sắp chết rồi sao? Mỗi lần gọi bà ta là mẹ con đều cảm thấy thật ghê tởm!”
“Nó chắc chắn phải chết!”
Vương Đông Kiệt hưng phấn gật đầu.
“Muốn đổi ý không? Hôm nay tâm trạng ta tốt, ta có thể cho một cơ hội rút lui.”
Chủ tiệm hỏi tôi.
“Không ! Điều này vi phạm quy tắc của tiệm cầm đồ!”
Nụ trên mặt Vương Đông Kiệt cứng lại, hoảng loạn gào lên.
Tôi cúi xuống bàn tay trái thiếu mất một ngón út của mình, khóe môi nhếch lên thành một nụ lạnh.
Tôi kiên quyết :
“Tôi không rút lui! Tiếp tục cược! Dùng xắc đi!”
“Được, ván đầu tiên, ai tung điểm số cao hơn thì thắng.”
Chủ tiệm vừa dứt lời, Vương Đông Kiệt lập tức bắt đầu lắc xắc.
Tôi cũng thong thả lắc theo, một phút sau, cả hai cùng đặt úp chiếc cốc sứ xuống bàn.
Vương Đông Kiệt không chờ nổi nữa, vội lật cốc lên.
Một con số 5, hai con số 6!
Hắn ta bật đắc ý, ánh mắt tham lam tôi:
“Tôi thắng chắc rồi!”
“Vợ , cảm ơn em đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy khối tài sản khổng lồ cho tôi. Yên tâm đi, sau khi em chết, tôi sẽ mua cho em một tấm bia mộ thật đẹp!”
【Xong rồi! Xong rồi! Nữ chính chết chắc rồi!】
Tôi vẻ mặt phấn khích của hắn, khẽ nhếch môi lạnh:
“Thật sao?”
Tôi chậm rãi lật chiếc cốc sứ lên, để lộ ba viên xắc.
Ngay lập tức, sắc mặt Vương Đông Kiệt trắng bệch.
Chương 2
04
Ba viên xắc đều là số 6.
“Không thể nào! Làm sao có thể tung ra ba con 6?!”
Vương Đông Kiệt gầm lên, mắt đỏ ngầu:
“Cô chắc chắn đã gian lận!”
Chủ tiệm như không tôi:
“Anh đang nghi ngờ sự công bằng của tôi sao?”
Một áp lực vô hình lập tức đè xuống người hắn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Tôi khẽ lạnh:
“Sao lại không thể? Là do quá tự mãn thôi.”
“Nghĩ rằng chỉ học mấy mánh khóe lừa bịp mà có thể tung hoành trên bàn cược à?”
“Anh còn non lắm!”
“Ba ván hai thắng, tôi đã thắng một ván. Còn hai ván nữa, để xem định thắng kiểu gì!”
Vương Đông Kiệt thở hổn hển, hai tay chống lên bàn, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào ba viên xắc.
Bỗng nhiên, hắn ta thay đổi thái độ, lấy lòng:
“Vợ à, chúng ta đừng chơi nữa không?”
“Anh biết sai rồi, hứa sau này sẽ thay đổi! Chúng ta dừng lại, về nhà sống thật tốt, không?”
Nhìn gương mặt giả dối của hắn, tôi khẽ nhạt.
Bao năm qua tôi đúng là mù quáng, không thấu bộ mặt thật của hắn.
“Thế còn con của cũ thì sao? Không chữa trị nữa à?”
Tôi lạnh, liếc Vương Tuyết, bé đang sững sờ, không biết phải sao.
Vương Đông Kiệt chẳng thèm nghĩ ngợi, dứt khoát ngay:
“Không chữa nữa! Vợ à, chúng ta không cần phải nuôi đứa con rơi này nữa, thì cuộc sống sẽ không còn chật vật nữa.”
Đôi mắt Vương Tuyết lập tức đỏ hoe.
Cô bé rụt rè kéo tay áo hắn:
“Ba ơi… Ba không cần con nữa sao?”
“Ba từng sẽ thay mẹ chăm sóc con cả đời mà…”
Vương Đông Kiệt không chút do dự hất tay bé ra, lạnh lùng :
“Tao đã bỏ ra bao nhiêu tiền để nuôi mày suốt từng ấy năm, thế là đã quá nhân từ rồi!”
“Không có mày, tao sẽ sống sung sướng hơn!”
Tôi gương mặt vô cảm của hắn, khóe môi khẽ nhếch lên.
Yêu đương gì chứ?
Cái tên này từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ ích kỷ đến tận xương tủy.
“Trả lời tôi một câu hỏi, tôi sẽ dừng trò cá cược này.”
Tôi sâu vào mắt hắn, chậm rãi .
“Câu hỏi gì?”
Vương Đông Kiệt dè chừng hỏi lại.
“Tại sao ban đầu lại chọn tôi? Tại sao lại kết hôn với tôi?”
“Đừng là vì . Tôi không tin cái lý do đó đâu.”
Tôi cố nén cơn đau trong tim.
Tại sao lại là tôi?
Vương Đông Kiệt im lặng vài giây, mắt đảo nhanh như đang tìm cách dối.
Nhưng chủ tiệm đúng lúc lên tiếng:
“Tôi có một khả năng đặc biệt, đó là phát hiện khi nào người ta dối đấy!”
Câu này lập tức cắt đứt ý định dối của hắn.
Hắn ta đành nghiến răng, ra sự thật:
“Trước , tôi đã từng tiếp cận rất nhiều nhà giàu.”
“Nhưng bọn họ quá khôn ngoan, không cho tôi cơ hội tiếp cận.”
Giọng hắn đầy cay nghiệt:
“Toàn một lũ hám tiền! Nghe tôi xuất thân nghèo khó, lập tức tỏ vẻ khinh thường, không thèm đoái hoài.”
“Chỉ có là vừa lương thiện, vừa có gia thế tốt.”
Câu cuối cùng của Vương Đông Kiệt có phần chật vật.
Tôi lại bật , một nụ đầy mỉa mai.
Lương thiện?
Cách này thật tế nhị, chẳng phải ý của hắn là tôi ngu ngốc, dễ bị lừa hay sao?
Tôi chợt nhớ lại lời bố đã từng với tôi:
“Nguyệt Nguyệt, bố không nhầm người đâu. Tên Vương Đông Kiệt đó, tâm địa độc ác, điển hình của loại người chuyên diễn kịch. Nó không hợp với con.”
Lúc đó tôi còn nhạo bố mình.
Rõ ràng ta là một người dịu dàng và tốt bụng, thậm chí còn mang những con vật bị thương trên đường đến bác sĩ thú y.
Làm sao có thể là một kẻ máu lạnh như lời bố tôi ?
Giờ đây, tôi đã hoàn toàn hiểu ra…
Nhưng cũng đã mất đi tất cả.
“Dừng ván cược? Không đời nào!”
Tôi nhạt, ánh mắt lạnh lẽo hắn ta:
“Có cơ hội trả thù , sao tôi có thể từ bỏ?”
“Con đàn bà thối tha! Mày lừa tao? Tao đánh chết mày!”
Nghe xong câu của tôi, Vương Đông Kiệt lập tức nổi điên, lao đến định đánh tôi.
Nhưng chủ tiệm cầm đồ đã kịp thời chặn lại.
Ông ta trừng mắt Vương Đông Kiệt đầy uy nghiêm:
“Nếu còn dám loạn, tôi đảm bảo sẽ chết rất thảm!”
“Bây giờ, ngồi xuống! Tiếp tục chơi!”
Vương Đông Kiệt chằm chằm vào những hoa văn kỳ lạ trên mặt chủ tiệm, sợ đến mức rùng mình một cái.
Hắn ta cứng đờ người, miễn cưỡng ngồi lại vào ghế, ánh mắt đầy căm phẫn, gào lên:
“Được! Chơi tiếp! Lần trước chẳng qua là gặp may thôi!”
“Lần này, tôi nhất định sẽ thắng!”
Giọng hắn ta đầy vẻ tự cổ vũ bản thân.
“Ván thứ hai, cược ai có điểm thấp nhất.”
Chủ tiệm lười biếng .
Tôi và Vương Đông Kiệt đồng thời lắc xắc.
Tôi chỉ tùy ý lắc hai cái rồi đặt cốc xuống bàn.
Ngược lại, Vương Đông Kiệt thấy tác của tôi thì nở một nụ nhẹ nhõm.
Hắn càng ra sức lắc mạnh chiếc cốc, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
Phải đến ba phút sau, hắn ta mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận lật cốc lên.
Ba viên xắc đều là số 1!
Nhìn kết quả, hắn ta như điên, đắc thắng :
“Ba con một! Cô không thể nào có điểm thấp hơn tôi !”
“Ván này tôi thắng chắc!”
“Thật sao?”
Tôi lạnh lùng hắn ta lớn, rồi chậm rãi lật chiếc cốc sứ của mình lên.
05
Ba viên xắc chồng lên nhau thành một cột thẳng đứng.
Viên trên cùng—rõ ràng là số 1.
“Xin lỗi nhé, tôi cũng tung ra số 1, lại nhỏ hơn rồi!”
Tôi mỉm hắn.
【WTF? Cái gì thế này?! Nữ chính giỏi cờ bạc đến mức này sao?!】
【Nam chính xong đời rồi! Mới khởi nghiệp chưa lâu mà đã sản à?!】
【Phá sản cũng tốt! Nam chính kiểu gì mà xấu tính, tàn nhẫn với vợ, lại còn không hề đẹp trai?】
Nhìn những dòng chữ lơ lửng trước mắt, tôi tràn đầy cảm kích.
Nếu không nhờ chúng, có lẽ tôi sẽ chết mà chẳng bao giờ biết sự thật.
Những lời trên màn hình đúng.
Một kẻ hèn hạ, xảo trá như không xứng đáng nam chính!
“Không thể nào! Làm sao có thể trò này? Ngay cả tôi cũng không biết cách!”
Vương Đông Kiệt ba viên xắc xếp ngay ngắn thành cột, hoàn toàn phát điên, liên tục lắc đầu.
Tôi nở nụ nhạt, giọng điệu thản nhiên:
“Tôi chưa bao giờ kể cho nghe, tại sao tôi mất ngón út bên tay trái, đúng không?”
“Là do ông nội tôi tự tay chặt đi đấy.”
Ánh mắt tôi sắc bén, chằm chằm vào hắn ta:
“Ông nội tôi là vua cờ bạc. Tôi thừa hưởng toàn bộ thiên phú của ông.”
“Ban đầu, ông nội rất vui, đích thân dạy tôi tất cả các mánh khóe trong cờ bạc.”
“Những trò mèo của , tôi đã thành thạo từ khi còn chưa đến mười tuổi!”
“Sau đó, tôi càn quét hết các sòng bạc lớn nhỏ, chưa từng có một trận thua. Nhưng cũng chính lúc đó, tôi ngày càng đắm chìm vào cờ bạc.”
“Ông nội tôi nhận ra vấn đề, nên đã mạnh tay chặt đứt ngón út của tôi, ép tôi thề sẽ không bao giờ cờ bạc nữa.”
“Năm đó, tôi mới mười ba tuổi.”
“Sau khi ông nội mất, tôi chưa từng chạm vào cờ bạc lần nào nữa. Nếu không phải vì hôm nay tính kế tôi, tôi thậm chí còn quên mất mình có những kỹ năng này.”
“Cờ bạc là thứ không chỉ dựa vào nỗ lực, mà còn phụ thuộc vào thiên phú.”
Tôi nhếch mép hắn đầy châm chọc:
“Chỉ vì học vài mánh khóe từ đám du thủ du thực mà nghĩ mình vô địch thiên hạ sao?”
“Vương Đông Kiệt, đúng là tự cao tự đại!”
Sắc mặt hắn tái mét, cả người lảo đảo như sắp ngất.
“Nhưng cũng nhờ sự tự mãn đó mà tôi mới có thể rõ bộ mặt thật của .”
Giọng tôi sắc bén không hề có chút vui mừng nào.
Thắng thì sao chứ?
Bố mẹ tôi đã mất, con ruột của tôi bị tráo đổi, còn người mà tôi từng thương lại lừa dối tôi suốt bao năm.
Tôi đã thua sạch sẽ từ lâu rồi.
Bạn thấy sao?