12
Việc mẹ chồng tôi bị lừa bởi cái trò giả mạo J Đông khiến tôi phân vân không biết có nên vạch trần hay không, bởi vì, tôi vẫn muốn tin rằng mình là người tốt, dù là với người lạ đi chăng nữa, tôi cũng không ngại nhắc nhở họ vài câu.
Chỉ tiếc rằng, trên đời này, nhiều chuyện dường như đã định trước.
Tôi dẫn mẹ chồng đi dạo phố, ăn uống…
Hôm đó, công ty có việc nên tôi đưa bà về công ty và bảo bà đợi tôi một lát. Rồi vô , tôi nghe thấy bà chuyện điện thoại trong nhà vệ sinh.
Giọng cố hạ thấp, bà nghĩ rằng qua một tấm vách mỏng thì người khác không nghe thấy sao?
“Nhan Khanh giỏi hơn Hiểu Lan nhiều, văn phòng cũng hoành tráng hơn hẳn! Và còn cái nhà lớn nữa! Mẹ thấy con bé kiếm tiền giỏi hơn Hiểu Lan đấy chứ!”
“Con cứ sống với Nhan Khanh, rồi để Hiểu Lan sinh cho con một đứa con trai, nuôi nó ở ngoài, nuôi nổi mà!”
“Cái gì? Ly hôn! Con điên rồi à! Nếu ly hôn, tài sản chia thế nào? Mẹ thấy con hồ đồ rồi!”
“À, thật sự có thai rồi à? … Chuyện này phải ăn mừng mới ! Đợi bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có cháu nối dõi!”
“Phải thưởng chứ! Nếu ta muốn danh phận thì cứ cho! Nhan Khanh bao nhiêu năm rồi chẳng đẻ đứa nào!”
“Mẹ cho con biết, mẹ rất thích cái văn phòng này của Nhan Khanh, khi ly hôn, nhất định phải lấy nó về! Hiểu Lan không phải cũng chuyên ngành tâm lý sao? Vừa hay con bé có thể dùng.”
“Hai con bàn cách sao để Nhan Khanh ra đi tay trắng đi.” …
Tôi ngồi trong buồng vệ sinh cạnh đó, đợi bà gần xong mới bước ra.
Hừ, ra đi tay trắng…
Tôi gần như bật vì tức giận, tôi muốn xem đến cuối cùng ai sẽ ra đi tay trắng đây?
Tôi vào phòng trà, lấy một vài món điểm tâm nhỏ rồi pha một ly sữa, mang đến văn phòng của mình.
“Mẹ, con còn khoảng bốn mươi phút nữa mới xong việc, mẹ uống chút sữa rồi ngủ trưa một lát chờ con nhé. Mỗi ngày ngủ trưa nửa tiếng, còn hiệu quả hơn bất kỳ loại mỹ phẩm dưỡng da nào đấy!”
Vừa , tôi vừa lấy từ tủ ra một chiếc chăn mỏng, đặt lên ghế thôi miên.
“Cái ghế này thoải mái lắm mẹ ạ, đảm bảo chưa đến năm phút là mẹ sẽ ngủ ngay! Con cũng thường ngủ trên đó mỗi ngày.”
Mẹ chồng ngoan ngoãn nằm xuống…
Trái ngược với Triệu Chính Vũ, bà là người dễ bị thôi miên. Tôi gần như không cần tốn chút sức lực nào để đưa bà vào giấc ngủ, sau đó hỏi vài câu.
“Ngủ đi mẹ, ngủ thật ngon, khi tỉnh dậy mẹ sẽ không nhớ gì cả…”
Nhìn mẹ chồng đang ngủ say, ánh nắng đẹp bên ngoài, thành phố ồn ào mà tĩnh lặng, tôi đứng bên cửa sổ, nhấp một ngụm cà phê.
Hừ, mang thai… Chẳng trách cả nhà đều chiều chuộng ta hết mực…
Tôi và Triệu Chính Vũ đã kết hôn nhiều năm, vẫn chưa có con, không phải là vì không muốn, mà vì tỷ lệ sống sót của tinh trùng ấy rất thấp… Nếu có thể mang thai, thì cũng giống như trúng xổ số .
Chỉ là, liệu trúng xổ số có dễ dàng đến thế không?
Trong thế giới của một số người trưởng thành, toan tính vốn là một phần không thể thiếu.
13
Chuyện lùm xùm trong gia đình tôi đã vô khiến cả luật sư đại diện và thám tử tư cảm thấy phẫn nộ, cả hai người đều nắm chặt tay, tức giận đến mức nghiến răng.
Nhớ lại toàn bộ quá trình, từ lúc tôi phát hiện Triệu Chính Vũ ngoại , đến việc Chu Hiểu Lan ăn cắp thành quả học thuật của tôi, rồi đến việc mẹ chồng nhòm ngó văn phòng của tôi và âm mưu để tôi ra đi tay trắng, dường như tôi chẳng hề tức giận.
Mọi hành của tôi đều lý trí và lạnh lùng.
Làm nghề tư vấn tâm lý và thôi miên nhiều năm, có lẽ “con quái vật” lớn nhất trong lòng tôi chính là sự lý trí quá mức.
14
Ngày 4 tháng 1, mẹ chồng tôi tự do hoạt cả ngày, không cần bất kỳ ai trong chúng tôi đi cùng, tối về nhà thì mặt mày rạng rỡ.
Ngày 5 tháng 1, tôi thấy bà đang xem livestream. Khi thấy tôi , bà ngại ngùng vội vàng tắt video đi, tôi liền chuyển cho bà thêm năm ngàn tệ.
“Mẹ đang xem livestream ạ? Thỉnh thoảng con cũng xem, còn tặng quà nữa.”
Ngày 6 tháng 1, mẹ chồng rời đi.
Trước khi đi, bà kéo tôi ra một góc và bảo tôi chuyển thêm cho bà năm ngàn tệ, tôi lập tức chuyển cho bà mười ngàn tệ.
Bây giờ bà đã là VIP bên Đông Đông, tôi mong bà sẽ trở thành siêu VIP để “chăm sóc” đặc biệt.
Ngày 10 tháng 1 là sinh nhật của tôi.
Triệu Chính Vũ muốn có không gian riêng cho hai người, nên chúng tôi đã ăn tối với món Pháp, rồi cùng nhau đi bar.
Anh ta gọi khá nhiều đồ uống, cả rượu ngoại lẫn bia, liên tục cụng ly với tôi.
Nửa tiếng sau, đầu tôi bắt đầu choáng váng, ta tìm một cái cớ rồi rời đi, bỏ tôi lại một mình trong quán bar.
Hơn mười phút sau, một chàng trai trẻ, thân hình đẹp, khuôn mặt điển trai bước đến và ngồi xuống cạnh tôi một cách tự nhiên: “Chị, uống rượu một mình à? Để em ngồi cùng chị nhé?”
Tôi nheo mắt ta vài giây, rồi gật đầu, một tay chống đầu, tiện thể gọi ta lấy hai bộ xắc.
Anh ta rất nghe lời, giơ tay gọi phục vụ và để hai bộ xắc lên bàn.
Trò chơi rất đơn giản, đoán điểm, ai thua thì uống rượu.
Tôi tựa vào người ta, mượn chút lực, dùng xắc để thôi miên ta…
“Xử lý nhanh gọn ghê! Đã uống say mà vẫn còn năng lực này, đáng nể thật đấy!” Luật sư đại diện .
Anh ấy và thám tử tư ngồi đối diện tôi, còn mang theo một có dáng người gần giống tôi, ấy mặc đồ y hệt như tôi.
Tôi liếc mắt luật sư và thám tử tư, rồi đứng dậy và đổi chỗ với kia.
“Phiền tiếp tục nhé.”
Cô ấy ra hiệu “OK” với tôi.
Tối hôm đó, tôi không về nhà mà ở qua đêm ở khách sạn.
Ngày 15 tháng 1, tạp chí phát hành toàn quốc, tôi đã biết trước nội dung bài luận văn, nên cố ở lại văn phòng đến khi trời tối.
Triệu Chính Vũ không đến tìm tôi, nên tôi gọi điện cho ta, hỏi có phải đã đánh cắp bài luận của tôi không?
Anh ta lập tức phủ nhận và còn lấy cớ rằng tôi nghi ngờ , rằng khi vợ chồng đã mất niềm tin thì nên ly hôn.
Tôi đồng ý, sẽ không nhượng bộ về kết quả nghiên cứu, tôi sẽ để cho cả thế giới biết rằng bài luận của Chu Hiểu Lan là đạo văn!
Triệu Chính Vũ ha hả hai tiếng, nếu tôi dám ra, thì ta sẽ công khai video tôi vào khách sạn với trai bao.
Đây đúng là thế “hết đường chối cãi”.
Tôi cúp máy, cảm giác cuối cùng còn lại với ta cũng “rắc” một tiếng tan biến.
Ngày 16 tháng 1, tạp chí tổ chức một buổi báo cáo học thuật đặc biệt cho bài luận của Chu Hiểu Lan, mời một số đồng nghiệp trong ngành và các phương tiện truyền thông.
Tôi cũng nằm trong danh sách khách mời và đã đến sớm, chọn ngồi ở hàng cuối cùng, ngay giữa.
Chu Hiểu Lan mặc bộ vest màu be, rất chuyên nghiệp, giống hệt phong cách của tôi thường ngày.
Tôi mỉm với ta.
Cô ta đắc ý bước tới, cúi người xuống, một tay đặt lên lưng ghế của tôi: “Cô Nhan, không ngờ lại đến, em cảm thấy vinh hạnh lắm!”
“Đương nhiên rồi.” Tôi hơi nâng cằm lên, mỉm ta, “Cảm giác ăn cắp thế nào?”
“Thật tuyệt vời.” Chu Hiểu Lan đầy biểu cảm, sau đó tiến lại gần hơn, dùng giọng rất thấp để khiêu khích, “Cô Nhan, thành quả nghiên cứu và người đàn ông của , em đều rất thích.”
Tôi lắc đầu , thở dài: “Nông phu và con rắn.”
Chu Hiểu Lan tiếp tục: “Nhan Khanh, tôi thật sự rất ghét loại người như , những kẻ trời ưu ái! Lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo hơn người! Rõ ràng chẳng còn gì, mà vẫn giả vờ thanh cao ở đây! À, còn nữa, cảm giác với trai trẻ thế nào? Nhìn video, hai người có vẻ rất cuồng nhiệt đấy.”
“Cũng tạm.” Tôi đáp nhẹ nhàng, “Cảm ơn vì đã chiêu đãi.”
Tôi liếc lên sân khấu: “Hôm nay là ngày của , hãy tận hưởng đi!”
Bốn chữ cuối cùng tôi đầy ẩn ý, khiến Chu Hiểu Lan cảnh giác nheo mắt lại, rồi quay lưng bước vào hậu trường.
Bạn thấy sao?