Trò Chơi Của Giới [...] – Chương 7

7

 

Tôi bước vào lớp học.

 

Lớp này có quy mô nhỏ, chỉ có mười mấy học sinh.

 

Nhưng các đều thuộc hàng con nhà giàu, quyền thế.

 

Có em trai của nữ minh tinh nổi tiếng Lạc Ý, con út của đại gia bất sản Giang Nam Quốc, và con trai thứ hai của ông trùm viễn thông Trương Nam, tất cả đều học trong lớp này.

 

Dưới ánh mắt chăm của mọi người, tôi tìm thấy chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.

 

“Cậu là Thời Hân?”

 

Tôi đang sắp xếp sách vở thì nghe có người gọi tên mình.

 

Tôi ngẩng đầu lên, trước mắt là một khuôn mặt điển trai ngông nghênh.

 

Rất quen thuộc.

 

Anh ta là Cố Dật, em trai của kẻ thù không đội trời chung với Kỷ Thành, Cố Ngôn Chi.

 

Tập đoàn Cố Thị cũng là một ông lớn trong ngành bán dẫn, luôn có quan hệ cạnh tranh với Tập đoàn Kỷ Thị.

 

Cố Dật thật may mắn.

 

Bố ta, Chủ tịch Cố, có ba người con.

 

Trên Cố Dật có một người tài giỏi trong kinh doanh và phải gánh vác trách nhiệm gia tộc, còn có một người chị hy sinh bản thân thông qua liên hôn thương mại để mở rộng sự nghiệp gia đình.

 

Còn ta, là thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình, chẳng cần phải đóng góp gì, chỉ cần một công tử nhàn hạ, tiêu tiền nhà mà thôi.

 

Vì không có năng khiếu học hành, ta bị bố ném vào trường nghệ thuật này.

 

Tôi là học sinh chuyển trường, vừa bước vào lớp, mọi người đều đứng xa , chỉ có ta là chủ niềm nở đến chào hỏi tôi trước.

 

Chẳng vì lý do gì khác, chỉ vì tôi Kỷ Thành đưa vào đây.

 

Dù tôi chỉ là một con chim hoàng yến mà Kỷ Thành nuôi ở ngoài, không đáng kể gì.

 

Nhưng việc Kỷ Thành có thể ngang nhiên đưa tôi vào trường nghệ thuật, cũng đủ chứng minh rằng trong lòng ta, tôi vẫn có chút giá trị.

 

Bây giờ, cả xã hội này là xã hội của cảm cá nhân.

 

Cố Thị và Kỷ Thị cũng thường có giao dịch ăn qua lại.

 

Chút EQ này, Cố Dật vẫn có.

 

Anh ta chăm sóc tôi khá nhiều, cũng là nể mặt Kỷ Thành.

 

“Bạn Thời, chào mừng nhé!”

 

Cố Dật lịch sự đưa tay ra với tôi.

 

Kiếp trước, tôi đã bao giờ thấy nụ nhã nhặn như thế này của ta?

 

Cố Dật trong vòng tròn này, luôn là một kẻ ăn chơi phách, mặt mày lúc nào cũng lạnh lùng.

 

Nhìn thấy tôi, một thư ký, lúc nào cũng hếch mũi lên trời.

 

Cứ như thể tôi thêm một câu là tôi đang quỳ liếm .

 

Vì có quan hệ ăn, tôi đã từng tiếp với ta vài lần.

 

Anh ta không bao giờ nhớ tôi họ gì.

 

Cố Dật đút tay vào túi quần, hờ hững hỏi:

 

“Ồ, là thư ký Vương bên cạnh Tổng giám đốc Kỷ? Hay là thư ký Trương? Thư ký Lý?”

 

Trong lòng tôi thì chửi thề, ngoài mặt vẫn tươi.

 

Vì mức lương 8 nghìn tệ một tháng, cái lưng thẳng đã sớm gãy rồi.

 

Tôi khiêm nhường : “Thiếu gia Cố, tôi là thư ký Thời.”

 

Anh ta với vẻ mặt ngạo mạn, thậm chí không thẳng vào mặt tôi, dáng vẻ kiêu căng nghiền nát lòng tự trọng của tôi.

 

“Thì ra là họ Thời, sao không họ Shit luôn đi? Haha, cái tên đó nghe hay hơn đấy.”

 

Tôi tự ti đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

 

Đúng , tôi chỉ là một thư ký nhỏ bé, trước mặt ta thì có là gì chứ?

 

Lịch sự trước quyền thế thì tính là gì?

 

Mọi người chỉ đơn giản là xem người mà cư xử thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...