2
Thế là, tôi Kỷ Thành đưa về nhà.
Nói chính xác hơn, không phải nhà, mà chỉ là một trong những biệt thự ta có.
Đây là nơi ta chuyên dùng để nuôi phụ nữ bên ngoài.
“Tắm đi.”
Kỷ Thành vừa lên cầu thang, vừa chậm rãi tháo cà vạt, không thèm tôi lấy một cái, giọng đầy khinh miệt.
“Một mùi nghèo nàn.”
“Rửa sạch mùi nghèo nàn của đi, rồi vào phòng tìm tôi.”
Tôi cầm chiếc áo ngủ lụa, trong lòng thầm lườm ta một cái, vẫn ngoan ngoãn theo.
Vừa mở cửa ra, Kỷ Thành từ phía sau ôm lấy tôi, kéo tôi vào lòng.
“Rửa xong rồi?”
Hơi thở ta lướt qua cổ tôi, giọng nhẹ nhàng dịu dàng.
Cổ tôi cảm thấy lạnh, một chiếc dây chuyền kim cương đắt tiền ta nhẹ nhàng đeo lên cho tôi.
“Thích không?” ta hỏi.
Tôi quay lại ta, trong lòng rõ ràng rằng, những công tử nhà giàu như ta chỉ cần một chiếc bình hoa xinh đẹp, biết điều và dễ bảo để họ tiêu khiển.
Họ vui thì bỏ tiền ra giỡn, không vui thì đá văng đi.
Kiếp trước, chị tôi tự nguyện chim hoàng yến của ta, mù quáng trong danh lợi, cả trái tim đều đặt lên ta, cuối cùng không chỉ muốn tiền của ta, mà còn muốn cả trái tim ta.
Chị tôi bị đuổi ra khỏi nhà, đến lúc chết, chị vẫn còn tự nghi ngờ.
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Tại sao Kỷ thiếu lại tự nhiên không thích chị nữa?
Chẳng lẽ chị vẫn chưa đủ đẹp sao?
Nhưng chị đã nghĩ quá nhiều, những người như ta là người vô tâm nhất.
Đàn ông không có tâm.
Nhưng, tiền không lừa người.
Kim cương cũng không lừa người.
Muốn sống trong xã hội này, muốn leo lên thì phải dựa vào quan hệ và nguồn lực.
Người ta thường , tiền đẻ ra tiền, tiền có thể sinh ra thêm tiền nữa.
Điều quan trọng nhất là phải có tiền.
Kiếp trước, tôi đã học tập chăm chỉ, khó khăn lắm mới giành học bổng công, đi du học nước ngoài về, vì thiếu vốn nên luôn phải chịu cảnh dưới trướng người khác.
Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời một chút là đã có thể nhận kim cương trị giá hàng triệu, kiếm nhiều tiền như thì chút tự tôn này có đáng là gì?
Từ sâu thẳm trong lòng, tôi thừa nhận, dùng nụ để che giấu tham vọng, vội vàng gật đầu e thẹn: “Thích.”
Kỷ Thành hôn lên khóe môi tôi, rất hài lòng với sự ngoan ngoãn nghe lời của tôi: “Thật ngoan.”
Anh ta tưởng rằng mình nuôi một chim hoàng yến luôn nghe lời ta, không biết rằng, ta đang nuôi một con sói chỉ muốn cướp lấy vị trí của ta.
Cứ như , tôi trở thành chim hoàng yến nuôi trong lồng của Kỷ Thành.
Kỷ Thành đối xử với tôi đương nhiên là rất tốt.
Có lẽ vì vẫn còn hứng thú, ta đến thăm tôi khá thường xuyên, mỗi tuần vài lần.
Về mặt vật chất, ta chưa bao giờ bạc đãi tôi.
Đi đâu cũng có tài xế đưa đón.
Biệt thự có 6 người giúp việc riêng để phục vụ tôi.
Mỗi tháng tiền tiêu vặt là 1 triệu.
Nếu không đủ, chỉ cần gọi điện cho thư ký riêng của ta, ngay lập tức có một chiếc thẻ đen mới gửi đến nhà.
Túi Hermes, váy LV...
Thích món nào thì cứ mua, cứ quẹt thẻ.
Kỷ Thành tuy cưng chiều tôi, cũng không ảnh hưởng đến cách ta xử lý mọi việc.
Trong giới hào môn, những như tôi, bị Thái tử gia bao nuôi, nhiều vô kể.
Nhưng cho dù các Thái tử gia chơi bời ở ngoài đến đâu, cuối cùng người kết hôn với họ vẫn là những thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối.
Bạn thấy sao?