10
Cuộc cãi vã giữa hai người lập tức thu hút rất nhiều sinh viên đến xem.
Thấy đông người, khí thế của Thời Lệ càng bừng bừng.
Chị ta mạnh mẽ ngăn chặn hành xô đẩy của giáo vụ, đứng ở cửa và bắt đầu cao giọng diễn thuyết:
"Chính vì thế, chúng ta con càng phải độc lập tự chủ, không thể tiêu tiền của đàn ông quá nhiều!"
"Huống chi—"
Chị ta chỉ vào tôi, thốt ra những lời chiều lòng đàn ông:
"Thời Hân càng nên tự lại bản thân mình, tại sao Kỷ Thành không thể một đời chỉ một người phụ nữ? Có phải vì xã hội này có quá nhiều kẻ như ta, những kẻ hoại cảm người khác, như những kẻ thứ ba?"
"Trên thế giới này, đàn ông chẳng bao giờ sai cả, sai chính là những người phụ nữ lúc nào cũng nhòm ngó chồng người khác!"
Chị tôi vẫn ngây thơ nghĩ rằng, là do tôi mà kiếp trước Kỷ Thành mới bỏ rơi chị ấy!
Lời vừa dứt, đám con trai xung quanh chị với ánh mắt tán thưởng.
Còn các nữ sinh chỉ cảm thấy chị ta có vấn đề về đầu óc.
Tôi nghe mà bật , đáp lại:
"Thời Lệ, chị thật sự đã nịnh đàn ông lên một tầm cao mới rồi, tin đàn ông còn không bằng tin Tần Thủy Hoàng!"
"Ngày nào cũng nghe đạo mạo lắm, dựng lên cái hình tượng nhạt như cúc, lại để nam sinh ngưỡng mộ đóng học phí giùm, chị cũng giỏi đấy!"
...
Thời Lệ bị đến không dám lên tiếng.
"Cút đi!"
Giáo vụ chẳng còn kiên nhẫn với chị ta, trực tiếp đá một cú.
"Đừng vào nữ thần của tôi!"
Đám nam sinh đau lòng hét lên, như những cún vây quanh Thời Lệ.
Lúc này, Kỷ Thành bỗng bước ra từ đám đông.
Anh ta mặc vest, dáng vẻ xuất chúng.
Giáo vụ sợ xanh mặt, vội vàng chạy tới, cung kính : "Chào Tổng giám đốc Kỷ."
Tôi đứng tại chỗ, cứ thế ta.
Nhớ lại, dường như đã một thời gian tôi và Kỷ Thành không gặp nhau.
Hai chúng tôi chỉ nhau trong chốc lát.
Chỉ thấy ta hơi nghiêng đầu, lạnh lùng tôi một cái, sau đó tránh ánh mắt của tôi, dựa vào cửa, nhạt.
Tôi nghe thấy ta : "Tôi đến tìm Thời Lệ."
Đám đông nổ tung.
Kỷ Thành trước mặt các học xung quanh, nắm tay Thời Lệ, giọng ấm áp dỗ dành:
"Bảo bối à, giờ hết giận chưa?"
Ai cũng có thể thấy sự mập mờ và chiều chuộng trong mắt Kỷ Thành.
Chỉ tiếc, họ không biết rằng, với vô số phụ nữ, Kỷ Thành đều như thế.
Mọi người lại càng thêm náo loạn:
"Thôi xong, bảo sao nữ thần không thích chúng ta, người ta là của Tổng giám đốc Kỷ!"
"Thôi thôi, nữ thần đương nhiên phải đi với nam thần, bọn mình không với nổi đâu!"
...
Kỷ Thành trước mặt tôi, đưa ánh mắt đầy ẩn ý ôm lấy Thời Lệ rồi rời đi.
Chính vào ngày hôm đó, cả trường đều biết rằng, tôi - con chim hoàng yến từng cưng chiều - đã bị chủ nhân của mình bỏ rơi.
Ngày mai có đến trường hay không cũng thành vấn đề.
Ngày hôm sau, khắp cả khu đại học đều lan truyền câu chuyện về Thái tử gia thành đạt nàng lọ lem.
Vì ta đã tốt nghiệp từ lâu và chưa từng bước vào trường học.
Trước đây đón đưa tôi đi học, ta cũng chỉ tới cổng trường rồi đi.
Nhưng bây giờ, ta lại xuất hiện ở Học viện Cơ khí bên cạnh cùng với Thời nữ thần, thậm chí còn hạ mình ăn suất cơm 5 tệ ở căn tin sinh viên.
Sau giờ học, Thời Lệ đợi tôi tan học.
Chị ấy vốn mặc áo thun trắng đơn giản, giờ đã thay bằng chiếc váy Dior đỏ nhỏ xinh và túi Hermes mẫu mới nhất.
Chị ta kiêu ngạo múa lượn trước mặt tôi:
"Thời Hân, mày không ngờ phải không? Tao cố tố cáo mày đấy, hôm đó cũng cố kiếm chuyện với mày, tao muốn lớn chuyện, tao muốn để Kỷ Thành biết rằng loại nữ chính bông cúc như tao sẽ không bao giờ chấp nhận chia sẻ một người đàn ông với những người phụ nữ khác!"
"Tao muốn cho tất cả mọi người biết rằng mày đã bị bỏ rơi, tao đã rồi, sống lại một đời, tranh giành đàn ông tao tuyệt đối không thua mày!"
"Anh ta sẽ không tìm mày nữa đâu!"
Chị ta vỗ vỗ má tôi, đắc ý vô cùng:
"Mày bị loại rồi, em à!"
Bạn thấy sao?