10.
Trước khi mở cửa Tần Việt đã tưởng tượng rất nhiều cảnh tượng ở trong phòng.
Tống Dư sẽ khóc lóc cầu xin hắn tha thứ cho mình.
Sẽ sao ngoan ngoãn cúi đầu cầu xin hắn đừng bỏ rơi mình.
Lần này hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho .
Tần Việt lạnh tiếp tục suy nghĩ.
Nhất định phải dạy dỗ tốt một chút.
Tiếng khóa điện tử khẽ vang lên cửa mở ra.
Cảnh tượng trong phòng không giống với tất cả những gì hắn tưởng tượng.
Trên giường không có một bóng người.
Tần Việt nhướng mày nghĩ là cùng hắn chơi lạt mềm buộc chặt?
Thú vị đấy.
Hắn giống như một thợ săn chắp tay sau lưng ung dung đi một vòng trong phòng.
Gió đêm thổi bay màn lụa trắng, sau ban công hình như có bóng dáng người con .
Thì ra là trốn ở chỗ này a.
Tần Việt khẽ một tiếng kéo rèm cửa sổ ra.
“Tìm, tìm, thấy em rồi – -”
Thanh âm liền im bặt.
Gió đêm lạnh lẽo, phía sau màn lụa trắng không có một bóng người.
Hắn không tin liền tìm lại một vòng.
Không có gì cả.
Mắt thoáng tờ giấy hắn để lại trên đó có thêm một hàng chữ.
Tần Việt giả vờ bình tĩnh cầm lên, lại thấy trên đó viết…
[Chờ ? Hay là chờ tôi đi, đêm nay ba giờ bắt đầu gõ chiêng thổi kèn, còn túc trực bên linh cữu, cái này thì do người nhà đi, tôi không giúp .. Vòng hoa, câu phúng điếu, đàn hát cam đoan thật náo nhiệt cho .]
Hắn xé nát tờ giấy giận quá hóa .
“Tìm. Đào ba thước đất cũng phải tìm ra người cho tôi!”
Bên kia bộ đàm vệ sĩ ấp úng muốn gì đó.
“Tần tổng, camera trong trang viên hỏng rồi.”
Một âm thanh cực giòn vang lên. Tần Việt bóp nát chiếc cốc trong tay.
Hắn cắn răng nghĩ
” Tống Dư lắm.”
“Thông báo an ninh phong tỏa trang viên, một con ruồi cũng không bay ra!”
“Ở lối ra phân phó vệ sĩ kiểm tra từng chiếc xe.”
Ánh mắt Tần Việt đột nhiên cứng đờ.
Dòng Rolls-Royce cổ điển như thế này, trên thế giới không có chiếc thứ tư.
“Tần tổng. ”
Giọng của vệ sĩ thấp xuống ” Có ngăn không Tần tổng? Đó là xe của Lộ gia.”
Ngay cả vệ sĩ cũng biết Lộ gia không thể đắc tội.
Không đợi Tần Việt mở miệng cửa sổ xe phía sau chậm rãi hạ xuống.
Lộ Thời Yến thỏa mãn liếm liếm môi, thanh âm bởi vì dục mà có vài phần khàn khàn.
“Tần tổng, lại gặp mặt rồi.”
Trong lòng Lộ Thời Yến là một không thấy rõ mặt mũi.
Mái tóc dài xõa ra chỉ lộ ra là da trắng nõn.
Ánh mắt Tần Việt dừng lại trên vết hôn dày đặc sau gáy .
“Ông chủ Lộ thật hăng hái.”
Hắn khinh thường nhạo.
“Nghe Lộ không gần nữ sắc, là chính nhân quân tử. Bây giờ xem ra lời đồn cũng chưa chắc đáng tin.”
Lộ Thời Yến kéo áo khoác lên một chút che khuất mặt
“Tần tổng cần gì phải lấy mình ra đo với người khác.”
Miệng nở nụ trong lời lại hàm chứa ý cảnh cáo.
“Đây là vợ của tôi, nếu Tần tổng muốn gặp hẹn lần sau đi.”
Nói xong hắn hôn lên tóc .
“Vật lộn một đêm, ấy cũng mệt mỏi rồi.”
Cho đến khi xe Lộ gia lái đi xa, trong lòng Tần Việt vẫn không yên.
Nhớ tới cái cổ trắng nõn của kia, trong lòng hắn thấy quen thuộc.
Chẳng lẽ là Tống Dư?
Điều hắn tự nghĩ ra, chính hắn cũng lắc đầu phủ định phỏng đoán này.
Trong giới của bọn họ, Tống Dư chỉ là đồ chơi không thể trèo cao .
Làm sao có thể thiếu phu nhân Lộ gia.
Tâm hắn phiền muộn liền muốn ném đồ đạc .
Sờ đến đồng hồ tác lại đột nhiên dừng lại.
Đồng hồ này là “quà kỷ niệm 4 năm” Tống Dư tặng hắn.
Tần Việt mặt không chút thay đổi chằm chằm hồi lâu, điện thoại di vang lên.
“Anh Tần, bọn em đang ở Oanh Sơn, có tới hay không?”
Đám em của hắn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
“Hôm nay có phục vụ mới tới, dáng dấp rất giống người cũ của .”
“Anh chơi chán rồi, không đổi cái khác à?”
Tần Việt giận dỗi ném đồng hồ ra ngoài cửa sổ xe.
Hung hăng đạp chân ga một cái.
“Đến!”
“Mở rượu đắt tiền nhất, đêm nay tôi mời!”
“Tống Dư, em đừng hối hận.”
11
Lúc tôi tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.
Tôi bôi thuốc ở trên người, thay một bộ quần áo khác thoải mái như ở nhà.
Tôi mơ mơ màng màng sờ điện thoại, màn hình vừa sáng lên mấy chục tin nhắn chưa đọc hiện ra.
Là ảnh do em của Tần Việt gửi tới.
Tôi mở ra xem đó là ở trong phòng tối Tần Việt và một ngồi trên đùi hắn đang ôm hôn nhau.
Cảnh tượng kiều diễm bị bọn họ chụp liên tục hai ba mươi tấm như là sợ tôi không thấy.
[Tống Dư, đúng là cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ.]
[Nếu không trở về, Tần sẽ tìm niềm vui mới.]
[Nhiều còn đẹp hơn ! Cô thật đúng là tự coi mình là bảo bối?]
……
[Nhìn đi, ai thèm ta chứ.]
[Đáng thương như tên hề.]
Tôi mặt không chút thay đổi trả lời lại rồi kéo vào danh sách đen.
Đúng lúc này phía bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
“Xử lý sạch sẽ chưa?”
Tôi nghe thấy tiếng Lộ Thời Yến cố ý đè thấp.
“Ông chủ, đã xử lý xong rồi.”
“Vậy là tốt rồi. ”
Lộ Thời Yến thản nhiên đáp
” Đừng để Tống Dư biết, ấy rất mềm lòng.”
Tôi bất thình lình hỏi ra tiếng.
“Đừng để cho tôi biết cái gì?”
Tiếng đối thoại dừng lại.
Vài giây sau, Lộ Thời Yến với bộ âu phục đeo giày da đi vào.
“Còn khó chịu sao?”
Hắn thoạt có chút khẩn trương.
Tôi lắc đầu, lại hỏi:
“Vừa rồi các người đang cái gì?”
Vệ sĩ bên cạnh xấu hổ thoáng qua Lộ Thời Yến, hắn thở dài.
“Xử lý Tần Việt một chút… Còn có em trai nữa.”
“Người của Tần Việt cho hắn chút lợi ích, để hắn hạ dược .”
Mặc dù tôi đã sớm biết là như thế.
Nhưng lúc chính tai nghe tôi vẫn có cảm giác như bị kim đâm một cái.
Lộ Thời Yến đánh giá tâm trạng của tôi
“Tôi suy nghĩ một chút, vẫn nương tay với hắn.”
Lông mày của hắn nhíu lại có chút sốt ruột.
“Dù sao hắn cũng là em trai của xử lý như thế nào còn phải xem .”
“Cho nên đã gì?”
Lộ Thời Yến nháy mắt với tôi vẻ mặt vô tội.
“Cho nên tôi sai người đánh gãy hai chân của hắn.”
Tôi lại hỏi:
“Em trai tôi đang ở đâu?
Lộ Thời Yến có chút chần chờ đột nhiên cẩn thận đưa mặt lại gần.
“Cô trách tôi tự ý ra tay sao?”
Tôi khổ lắc đầu
“Không trách. Tôi chỉ muốn gặp em trai tôi một chút.”
“Có vài chuyện tôi muốn gặp mặt rõ ràng với nó.”
Lộ Thời Yến thở phào nhẹ nhõm chợt nghe thấy tôi nhỏ giọng mở miệng.
“Cám ơn, ông chủ Lộ.”
Lịch sự lại xa cách, trở mặt vô .
Trong nháy mắt đó, hắn ngây ngẩn cả người khuôn mặt tuấn tú vừa xanh vừa trắng.
“Cô gọi tôi là gì?!”
Hắn nghiến răng đè lên chăn của tôi.
Hung hăng cắn một miếng lên xương đòn tôi giống như là sói đánh dấu lãnh thổ.
“Cô ngủ xong còn muốn chạy? Cô bội bạc nghĩa?!”
Biểu của hắn còn đang giả bộ hung dữ giọng điệu lại như sắp khóc.
“Tối hôm qua còn gọi người ta là ông xã, hôm nay mở mắt liền không nhận người?”
Nhắc tới chuyện này, tôi cũng cắn răng e ngại.
“Đây là tôi chủ kêu sao?”
“Đã là người lớn rồi, tôi nguyện, coi như là sự cố thôi.”
Lộ Thời Yến tự biết mình đuối lý liền trầm mặc trong chớp mắt.
“Tôi mặc kệ! Tôi chính là muốn chịu trách nhiệm với tôi!”
Tôi lặng lẽ tháo máy trợ thính xuống lắc đầu với hắn.
“Nghe… không… rõ.”
Hắn ngạc nhiên mở to hai mắt.
Chỉ trỏ tôi nửa ngày cũng không nên lời.
Hắn gấp gáp hung hăng đè tôi lại.
Lộ Thời Yến từ trên cao xuống tôi mười ngón đan xen.
…… Hắn bị chọc tức điên rồi, nên muốn càn?
Cho đến khi hắn mạnh mẽ cạy môi tôi ra.
Tôi nhận ra đó là ngôn ngữ ký hiệu.
[Hôn cho đến khi chịu trách nhiệm]
12.
Cho đến khi thấy Tống Ngôn tôi vẫn đeo khẩu trang.
Chân hắn bó thạch cao đang mệt mỏi nằm trên giường bệnh.
Thấy tôi bước vào cửa hắn lạnh đưa tay về phía tôi.
“Về rồi à, tiền đâu?”
Tôi giơ tay lên hung hăng tát hắn một bạt tai.
Mặt bên phải Tống Ngôn nhanh chóng sưng lên.
Hắn nhổ ra một chút máu ác ý rộ lên.
“Không phải là người ta ghét bỏ chị bẩn, không có trả tiền đấy chứ?”
Tôi không để ý chỉ hỏi:
“Tại sao lại bỏ thuốc cho tôi?”
Hận ý trong ánh mắt Tống Ngôn rất rõ ràng.
“Anh Tần Việt đối với chị tốt như , sao chị lại ầm ĩ muốn bỏ đi? Chị còn có cái gì không thỏa mãn?!”
“Vậy thì tốt rồi, hiện tại tất cả mọi người đều biết chị bị Tần Việt đạp đi, tất cả mọi người đều khinh thường tôi!”
Thiếu niên trước mắt vẫn còn đang .
Đầu ngón tay tôi run rẩy.
“Tống Ngôn.”
Tôi tát hắn lần nữa buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
“Cậu năm nay đã hai mươi tuổi, từ nay về sau tôi sẽ không cho cậu một đồng nào hết.”
“Từ hôm nay trở đi, tôi không có người em trai nào như cậu.”
“Người khác khinh thường cậu, là bởi vì cậu là loại cặn bã đáng bị khinh thường!”
Tống Ngôn phẫn hận :
“Tống Dư đối với em trai ruột của mình mà máu lạnh như , chị quả nhiên là một người vô vô nghĩa!”
Lúc Lộ Thời Yến đẩy cửa đi vào liền nghe thấy những lời này.
“Cậu đối với Tần Việt thực sự thích đến sao?”
Hắn không rõ ý tứ không hiểu sao khiến tôi lại phát lạnh.
“Nhớ thương Tần Việt như , tôi đem cậu đưa cho hắn chơi, không?”
“Là ?!”
Đồng tử Tống Ngôn co rút lại, run rẩy lui về phía sau.
Giống như là chịu đựng nỗi sợ hãi cực lớn.
“Không, không cần! Tôi sai rồi……”
Hắn quay đầu tôi như cầu xin giúp đỡ
“Chị! Cứu em!”
Tôi thờ ơ lạnh nhạt chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
“Muộn rồi. ”
Giọng điệu Lộ Thời Yến cực kỳ ôn nhu.
“Tôi còn có phương thức liên lạc với Vương tổng, Lý tổng, Cố tổng, Lâm tổng, cậu đã thích như , từ từ tự mình trải nghiệm đi.”
Bạn thấy sao?