1.
Tối nay Tần Việt có một buổi tiệc rượu ở câu lạc bộ tư nhân Oanh Sơn.
Tôi đeo máy trợ thính, trong lòng tràn đầy vui mừng đi tìm hắn lại nghe thấy tiếng khó nghe trong phòng bao.
“Chị dâu lớn lên tướng mạo thật giống với Lâm đại tiểu thư.”
“Đúng , đúng , lần đầu tiên gặp mấy em chúng em đều kinh ngạc.”
“Vẫn là Tần biết cách chơi — mà gọi chị dâu bằng tên của Lâm đại tiểu thự, chẳng lẽ cho tới bây giờ chị ấy cũng không có nghi ngờ gì sao ?”
Tần Việt trả lời, giọng điệu không chút để ý:
“Sao có thể chứ, ấy cũng không nghe thấy .”
Nói xong, hắn tặc lưỡi vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Cô điều ấy so với đại tiểu thư kia ngoan hơn nhiều, không có yếu ớt như .”
“Cổ họng khóc đến khàn cũng không sao, dỗ một chút là rồi.”
Tiếng chợt lớn lên.
“Khó trách Tần chơi lâu như cũng không chán, thì ra là khi dễ chị dâu nhỏ của chúng ta.”
“Anh Tần, cẩn thận đó, một ngày nào đó chị dâu biết thì có dễ dỗ như thế nữa đâu.”
Nhân viên phục vụ đi cùng chỉ đường cho tôi hiển nhiên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện trong phòng, có chút xấu hổ tôi.
Tôi trầm mặc rũ mi mắt xuống.
Tôi nhớ ra rồi, hầu như mỗi lần ở trên giường Tần Việt đều tháo máy trợ thính của tôi ra.
Hắn cúi xuống bên tai tôi nỉ non gì đó, tôi nghe không thấy chỉ là cảm nhận sự ôn nhu nhẹ nhàng của hắn.
Thì ra những lời tâm này vốn không phải với tôi.
Tiếng bên trong phòng càng lúc càng lớn.
Tôi liền đẩy cửa phòng ra.
2.
Mọi người ở trong phòng đều đồng loạt về phía cửa, không khí trong phòng đột nhiên im lặng.
Tần Việt đã uống say, tay chống cằm ánh mắt dừng lại trên máy trợ thính sau tai tôi.
Hắn không thèm để ý hỏi
“Nghe bao nhiêu?”
Trong cổ họng tôi dường như đều là mùi máu, tôi nghe thấy giọng của mình rất khàn.
“Toàn bộ.”
Nhờ phúc của hắn mà máy trợ thính lần này tôi đang đeo là loại tốt nhất nghe mọi thứ rất rõ ràng.
Tần Việt thản nhiên đáp
“Lại đây.”
Các em của hắn vẻ mặt đều như đang xem kịch vui, tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Những giọt nước lạnh ngắt từ trong hốc mắt rơi xuống, tôi đại khái là khóc rồi.
Hắn bỗng nhiên nở nụ
“Khóc cái gì? Muốn Tần phu nhân của như ?”
“Không phải.”
Tôi chỉ nghĩ chúng tôi đang nhau một cách nghiêm túc.
Tôi vào chiếc nhẫn trên tay trái của hắn.
Tần Việt luôn không thích đeo những thứ mang tính trói buộc như , vẫn chịu đeo nhẫn đính hôn do chính tôi tự tay thiết kế.
Nhìn thấy ánh mắt của tôi hắn nghi hoặc nghiêng đầu một cái.
Trong nụ có một loại thản nhiên tàn nhẫn.
“Em muốn hỏi chiếc nhẫn này sao?”
“Làm sao phải khóc loca thật đáng thương như , tôi vốn chỉ muốn cùng em chơi chút mà thôi.”
Câu tiếp theo ngữ điệu của hắn dịu dàng xuống
“Về nhà chờ , ngoan một chút. Đêm nay coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Từ nay về sau, em an phận thủ thường ngoại trừ danh phận Tần phu nhân, cái gì cũng có thể cho em.”
Tần Việt rất biết cách vừa đánh vừa xoa, đánh một cái rồi lại cho kẹo ngọt.
Tôi nén nước mắt tháo chiếc nhẫn trên tay hắn xuống.
Sau đó lại cởi chiếc trên tay mình xuống, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, tôi đem hai chiếc nhẫn cùng ném vào thùng rác.
“Tống Dư?!”
Tần Việt bực bội nhíu mày, đây là dấu hiệu hắn thực sự tức giận.
Tôi chỉ .
“Chia tay đi, Tần Việt.”
“Nhẫn này quá rẻ mạt, đừng để bẩn tay .”
3.
Tôi ngay trong đêm dọn đồ đạc rời khỏi biệt thự của Tần Việt, quay về chỗ ông chủ cũ việc.
Quán bar kia ngày bao ăn ba bữa còn cung cấp ký túc xá cho nhân viên, đối với một người bỏ học từ trung học như tôi mà quả thật là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng tôi không ngờ rằng, tôi lại gặp em trai mình ở đây.
Rõ ràng bây giờ đang là giờ tự học buổi tối.
Vốn nó nên ngồi ở trong phòng học vùi đầu ôn thi vào kì thi đại học lại xuất hiện ở quầy bar xa hoa trụy lạc, tay còn không đứng đắn sờ lên thắt lưng của nhân viên phục vụ.
Đây là năm thứ hai Tống Ngôn phải học lại.
“A Ngôn, cậu xem người bưng rượu kia có phải là chị cậu không?”
Nhìn thấy ánh mắt của tôi, nam sinh đi cùng lấy khuỷu tay chọc một cái.
Tống Ngôn khoát tay,
“Không phải, chị tôi hiện tại sống rất tốt!”
Hắn ưỡn thẳng lưng đắc ý :
“Biết thiếu gia Tần thị không? Là rể của tôi đó!”
Các học ồn ào tỏ vẻ hâm mộ.
“Vậy bữa rượu hôm nay cậu phải mời!”
“Bồi bàn đâu, mở chai rượu đắt nhất!”
Vẻ lúng túng trên mặt Tống Ngôn chợt hiện lên, vừa mới há miệng đã thấy nam sinh bên cạnh xen vào.
“Thiếu gia Tần thị không phải rể cậu sao? Sao ngay cả một chai rượu cũng không mời nổi?”
Người nọ âm dương quái khí :
“Tống Ngôn, cậu khoác lác cũng phải có mức độ. Thiếu gia Tần gia dựa vào cái gì coi trọng chị của cậu?”
Sắc mặt Tống Ngôn thay đổi, gọi điện thoại cho tôi ngay tại chỗ.
“Chị, trong lớp lại phải đóng phí sách vở ……”
Hạ quyết tâm, hắn cắn răng :
“Cần ba ngàn đồng.”
Tôi em trai tôi cách đó không xa hỏi
“Em đang ở đâu?”
Tống Ngôn cầm điện thoại, nhỏ giọng :
“Vừa tan tiết tự học buổi tối, học về ký túc xá rồi em ở trong phòng học học một lát rồi mới về.”
Tôi trầm mặc một lát
“Tiền lương tháng này của chị còn chưa phát.”
Hắn trở nên nóng nảy
“Chị, không phải chị đi theo Tần Việt sao, chị hỏi mượn ấy đi!”
Mấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh nghe tĩnh liền qua.
“Đây không phải là em trai của con nhỏ khiếm thính bên cạnh Tần sao?”
Tống Ngôn vội vàng gật đầu, ánh mắt đều sáng lên
“Đúng, đúng, tôi là em trai của Tống Dư!”
Anh em tốt của Tần Việt hắn vài lần, hừ .
“Đừng lung tung. Chị cậu đã bị Tần đuổi ra khỏi cửa rồi.”
“Cô ta a, còn muốn trèo cao.”
Sắc mặt Tống Ngôn trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Trong tiếng vang Tần Việt cúi đầu châm điếu thuốc vẻ mặt hờ hững.
Quản lý không biết chuyện vừa xảy ra, bảo tôi đưa rượu cho bàn Tần Việt.
Tôi đành phải nhẫn nhịn đi qua.
Mọi người đang dưới ánh đèn mờ ảo cũng không có ai ý tới tôi.
Tôi đang rót rượu, bỗng có một người đụng rơi bình rượu trên tay tôi.
Tôi cả người bị dính đầy rượu.
Người đàn ông ở gần tôi nhất cũng không may bị dính vào, trên giày da toàn là rượu vang.
Người kia kịp phản ứng lại đang muốn chỉ vào mặt tôi quát mắng, khi thấy rõ mặt của tôi thì dừng lại.
“Đây không phải là người quen cũ sao?”
Hắn thần sắc mập mờ đem tôi đánh giá từ trên xuống dưới một phen, bắt đầu châm chọc.
“Cô không phải sĩ diện rất cao sao?”
“Sao vừa bị Tần đuổi đi, lại vào đây rót rượu rồi?”
Tần Việt ngước mắt lên khẽ .
Nhìn không ra là vẻ mặt gì.
“Tống Dư, nhanh qua đây.”
“Lau sạch giày đi.”
Không khí rơi vào sự tĩnh mịch.
Tôi vừa ngồi xổm xuống chợt nghe thấy Tần Việt lười biếng bổ sung.
“Cô lau qua loa như là xong? Quỳ xuống lau.”
Vị tiểu thiếu gia kia cùng hắn kẻ tung người hứng, khoa trương cao giọng.
“Cô có biết đôi giày này đắt thế nào không?”
“Bán cũng không đền nổi!”
Tôi ở trong lòng yên lặng tính toán một chút giá cả.
Quả thật bồi thường không nổi.
Ngay sau đó Tần Việt đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi.
Tôi hắn với vẻ nghi ngờ.
“Dư Dư. Ngoan ngoãn phục tùng tôi, tôi sẽ cho về nhà.”
“…” Tôi im lặng tách ngón tay hắn ra.
Thấy tôi thật sự chuẩn bị quỳ xuống lau sắc mặt Tần Việt càng đen hơn.
“Con mẹ nó quyến rũ ai ?!”
“Cô không biết xấu hổ, cũng đừng xấu mặt tôi.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi kéo tôi lên đẩy rượu trên bàn về phía trước mặt tôi.
“Uống.”
“Một ly một ngàn, uống tới lúc nào đền nổi thì dừng lại.”
4.
Cảnh tượng trước mắt tôi dần dần trở nên mơ hồ.
Ánh sáng chiếu vào mắt, tôi uống đến mức đầu óc choáng váng, cả người không còn sức lực chống xuống bàn.
“Tôi bảo dừng lại sao?”
Tần Việt lạnh bên tai tôi.
Những người em của hắn rộ lên.
Nói ra đều là những từ ngữ ô uế khó nghe.
Tôi nhắm mắt lại, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy Tần Việt.
Năm ấy tôi mười bảy tuổi, người dì nhận nuôi tôi và Tống Ngôn qua đời vì tai nạn xe cộ.
Họ hàng ghét bỏ chúng tôi vì sợ xui xẻo.
Cùng đường, tôi phải bỏ học đi thêm.
Và công việc của tôi là nhân viên rót rượu ở quán bar này.
Đó cũng là lúc tôi gặp Tần Việt.
Ngày đó hắn uống say, nôn tung tóe bên bồn rửa tay, khi thấy hắn sắp ngã sấp xuống đất.
Tôi đúng lúc đi ngang qua liền đỡ lấy hắn.
Tần Việt uể oải ngước mắt lên sau đó hắn dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá tôi.
Ngày hôm sau tôi bị hắn chặn lại.
“Tôi có thể theo đuổi không?”
Tần Việt lúc đó hỏi tôi như .
Tôi còn nhớ rõ lúc ấy trạng thái của hắn có chút khẩn trương, có chút ngượng ngùng giống như là mối đầu thời niên thiếu.
Tôi đã hỏi hắn rất nhiều lần là tại sao.
“Sao lại là tôi?”
Tần Việt dùng ngón tay mân mê gương mặt tôi, ánh mắt cực nóng bỏng.
Hắn kéo máy trợ thính của tôi ra dán vào má tôi câu gì đó.
Tôi không thể nghe thấy chỉ có thể chắp vá một số từ rời rạc.
“Thích.”
Đó là từ duy nhất tôi nhận ra .
Sau này tôi mới biết, câu thích này không phải là dành cho tôi.
Ngày tôi gặp Tần Việt hắn đã đính hôn với mà hắn đã thầm mến rất nhiều năm.
Tôi vô đi ngang qua, lại vô có một khuôn mặt giống ấy.
Qua hình ảnh của tôi, dường như hắn sẽ có ấy.
Nhưng điều này không công bằng.
Nếu như lúc trước hắn rõ ràng với tôi, tôi cũng chỉ là một thế thân, tôi cùng hắn cứ coi như là chơi một trò chơi và tôi cũng sẽ không phải khổ sở như bây giờ.
Nhưng hắn không có , hắn tôi tưởng bở đã tìm đích đến hạnh phúc của bản thân.
Bạn thấy sao?