Trở Lại Vị Trí [...] – Chương 5

CHƯƠNG 5

5

Ngày hôm sau vốn là ngày tôi xin nghỉ để tổ chức sinh nhật cho .

Vậy mà tôi lại ngủ li bì đến tận một giờ chiều.

Vì tối qua trằn trọc không yên, mãi đến khi trời hửng sáng tôi mới kiệt sức mà thiếp đi.

Quan Mạc chắc cũng vừa mới tỉnh.

Anh đau đầu vì say rượu, xoa xoa thái dương.

Thấy tôi đậy, theo phản xạ lại ôm lấy tôi.

Tôi lần nữa đẩy ra.

“Sao thế, Hoãn Hoãn?”

Tình trạng say này chắc không đến nỗi khiến quên hết mọi chuyện chứ?

Thấy tôi im lặng, lại ghé sát, tựa đầu lên vai tôi, giọng đầy nũng nịu: “Xin lỗi, Hoãn Hoãn, tối qua uống khuya quá, đừng giận nhé.”

Trước đây cũng từng đi uống rượu đến khuya.

Lúc đó, tôi sẽ trách , bảo rằng không biết giữ sức khỏe, cứ uống rượu và thức khuya như thế.

Anh sẽ hờn dỗi xin lỗi, bảo: “Hoãn Hoãn, sai rồi.”

Rồi sẽ ôm tôi và hạnh phúc: “Hoãn Hoãn, em thật tốt, thật may mắn khi cưới em.”

Nhưng lần này, tôi chẳng còn tâm trạng để ngọt ngào với , tôi chỉ lặng lẽ gỡ chăn, bước xuống giường.

Khi cảm nhận khoảng trống, rõ ràng hơi ngừng lại.

Nhưng rồi cũng im lặng xuống giường theo.

Tôi nghĩ, có lẽ còn nhớ rõ chuyện tối qua.

Bữa sáng tôi chỉ nấu chút cháo kê, vì hôm qua uống quá nhiều, ăn chút đồ thanh đạm sẽ tốt hơn cho dạ dày.

Anh cầm bát đứng sau lưng tôi.

Tôi múc xong cháo và đưa cho .

Nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.

Tôi đành múc bát của mình và đi ra bàn ăn.

Anh lặng lẽ ngồi xuống đối diện, có vẻ hơi buồn bã.

“Hoãn Hoãn, …”

Tôi lặng lẽ ăn cháo, không gì.

Anh cũng ngồi xuống, thìa khuấy khuấy bát cháo hồi lâu.

Cuối cùng mở lời: “Hoãn Hoãn, tối qua uống nhiều quá, thấy khó chịu trong người, nên giọng điệu cũng không tốt, xin lỗi em.”

Thấy tôi vẫn không đáp, tự giải thích:

“Tuyết Tịch là cũ của , tối qua không mời ấy, là Phương Trần dẫn ấy đến.”

“Cô ấy là của Phương Trần, người ta đã đến rồi, cũng không tiện đuổi đi.”

Tôi hỏi: “Phương Trần là ai?”

“Là của .”

“Tại sao em không biết người này?”

“Em ít gặp cậu ấy.”

Tôi ngẩng lên : “Không phải ít gặp, mà là chưa từng gặp.”

“Quan Mạc, bè của ngoài Thành Minh ra, em chẳng biết ai cả.”

“Nhưng còn Tuyết Tịch, trông ấy có vẻ rất thân thiết với mọi người.”

Nghe tôi nhắc đến tên Tuyết Tịch, Quan Mạc theo phản xạ phản bác: “Chuyện này không liên quan đến Tuyết Tịch. Sau này sẽ giới thiệu em với mọi người.”

Tôi thật sự không hiểu nổi.

Cứ phải gọi tên cũ một cách thân mật như sao?

Anh xong, quan sát biểu hiện của tôi.

“Hoãn Hoãn, em còn giận sao?”

Giọng giống hệt mọi lần khi dỗ dành tôi mỗi khi tôi tỏ ra khó chịu.

Tình cảm hai năm nay là thật.

Sự quan tâm của Quan Mạc dành cho tôi cũng không phải giả dối.

Tôi suy nghĩ một hồi, rồi bất chợt muốn cho một cơ hội nữa.

Dù sao cũng từng rằng nếu có chuyện gì phải ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cảm.

Tôi thấy rất đúng.

Không thể chỉ vì một chuyện mà đã kết luận tất cả.

“Quan Mạc,” tôi , nghiêm túc hỏi, “Tại sao hai người vẫn có kết nối trên WeChat? Có phải vẫn liên lạc với nhau từ trước đến giờ không?”

Nghe câu hỏi, không tránh nhíu mày.

“Là tối qua mới kết lại, ấy không còn liên lạc.”

Tôi hỏi: “Vậy có thể xóa ấy, và không giữ liên lạc nữa không?”

“Hoãn Hoãn…” Anh ngập ngừng, “Bọn sớm đã không còn cảm gì, nếu giờ xóa, trông sẽ quá gượng ép, người khác sẽ nghĩ nhiều.”

Không để tâm đến suy nghĩ của , mà lại để ý đến người khác sẽ nghĩ gì sao?

Tim tôi không tránh khỏi nhói đau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...