4
Tôi kiên quyết hỏi lại lần nữa: “Tuyết Tịch là ai?”
Anh ngập ngừng một hồi, cuối cùng cũng trả lời, có phần miễn cưỡng: “Là cũ của .”
Sau khi tôi và Quan Mạc quyết định bắt đầu một mối quan hệ chính thức, chúng tôi đã thẳng thắn với nhau về quá khứ.
Tôi kể với rằng mình từng có một người trai.
Anh cũng rằng từng có một .
Họ đã ở bên nhau bốn năm, rồi vì lý do nào đó mà chia tay.
Anh không rõ lý do.
Tôi cũng nghĩ rằng, đó là chuyện đã qua, không đáng để truy cứu nên không hỏi thêm.
Nhưng bây giờ…
“Sao còn giữ liên lạc với cũ?”
Anh đưa tay xoa trán, vẻ mặt có phần mệt mỏi: “Cô ấy vừa qua thành phố này công tác và bọn cờ gặp lại.”
Tình cờ gặp lại?
Tôi hỏi tiếp: “Vậy tại sao ấy lại xuất hiện trong buổi sinh nhật của ?”
Anh ấn mạnh ngón tay lên vùng giữa lông mày, trông có vẻ khó chịu.
Giọng bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Em đang tra khảo tội phạm đấy à?”
“Lương Hoãn, em không thể tin tưởng một chút sao?”
Tôi chưa bao giờ thấy như thế này.
Rõ ràng tôi chỉ hỏi bình thường, không trả lời thẳng mà lại trách tôi thiếu tin tưởng .
Nhớ lại nửa năm trước, công ty tôi mới tuyển một nam sinh viên năm cuối.
Anh ta là một sinh viên mới tốt nghiệp.
Lúc đó, sếp giao cho tôi nhiệm vụ hướng dẫn cậu ấy.
Những chàng trai mới vào đời dường như luôn tràn đầy năng lượng và tò mò.
Mỗi ngày cậu ấy đều theo sau tôi, liên tục hỏi đủ thứ.
Khi tôi giải đáp xong, cậu ấy tôi đầy ngưỡng mộ và : “Chị Hoãn Hoãn, chị tốt bụng quá, ai cưới chị chắc chắn là may mắn lắm.”
Cậu ấy chắc thuộc tuýp con trai giỏi biểu đạt, không giống như Quan Mạc.
Anh không biết những lời ngọt ngào, chỉ lặng lẽ đối xử tốt với .
Nghĩ đến Quan Mạc, khóe môi tôi không khỏi nhếch lên.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy đang chờ ở cổng công ty.
Tôi mỉm tiến lại gần, lại không có vẻ gì vui.
“Cậu thanh niên đó là ai ?”
Tôi cậu đồng nghiệp mới bước ra khỏi công ty, cậu vẫn vui vẻ vẫy tay chào tôi. Tôi cũng giơ tay chào lại.
Rồi đáp lời Quan Mạc: “Là nhân viên mới của công ty, em đang hướng dẫn cậu ấy.”
Nói xong, tôi đi về phía ghế phụ lái.
Quan Mạc vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Có chuyện gì à?” tôi hỏi.
“Hoãn Hoãn, thấy cậu ta rất gần gũi với em. Anh có chút ghen.”
Anh tỏ vẻ hơi hờn dỗi.
Tôi bật : “Toàn công ty đều biết em đã kết hôn rồi.”
Sau đó tôi lại bước đến dỗ dành : “Nào, cậu bé Quan Mạc, đừng ghen nữa nhé. Chị sẽ dẫn em đi ăn món ngon.”
Chỉ vài câu , tôi đã khiến và yên tâm hơn nhiều.
Khi đó từng : “Hoãn Hoãn, chúng ta có gì thì nhất định phải rõ ràng với nhau, nếu không hiểu lầm lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến cảm.”
Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó.
Nhưng bây giờ, tôi bỗng dưng cảm thấy mình không hiểu nổi nữa.
————-
Quan Mạc có vẻ đã không ngủ yên giấc.
Còn tôi thì cứ trở mình không thôi.
Anh bị ảnh hưởng bởi rượu, còn tôi thì bị đè nặng bởi những suy nghĩ trong lòng.
Chắc hẳn đã uống rất nhiều, chỉ vài câu rồi lặng lẽ dụi mắt vì khó chịu.
Còn tôi, sau giọng điệu trách móc của , cũng chẳng còn chút hứng thú nào để trò chuyện thêm.
Nửa đêm, có lẽ đã ngủ say, theo thói quen vòng tay qua eo tôi.
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay ra.
Anh khó chịu hừ một tiếng, rồi trở mình quay đi.
Bạn thấy sao?