3
Anh là người đầu tiên muốn bắt đầu một mối quan hệ cảm với tôi.
Anh luôn chuẩn bị những điều bất ngờ vào ngày kỷ niệm, đưa tôi đi du lịch nhân ngày sinh nhật để thư giãn, ghi nhớ món tôi thích, thậm chí còn chen chúc đến buổi ký tặng để lấy chữ ký cho tôi.
Nhưng giờ nghĩ lại, hình như chưa bao giờ rằng tôi.
Về đến nhà, tôi đặt chìa khóa xe lên tủ ở hành lang.
Tâm trạng rối bời đến nỗi tôi quên cả việc thay dép mà không nhận ra.
Tôi đã nghe thấy gọi đó là “Tuyết Tịch,” và Tuyết Tịch thì thân mật vui cùng bè .
Rõ ràng là họ rất thân thiết.
Còn tôi, không chỉ không biết Tuyết Tịch là ai, mà còn không quen biết cả bè của .
Trong buổi tụ họp, Quan Mạc bảo rằng mai sẽ cùng tôi tổ chức sinh nhật.
Dù trong lòng có chút không vui, trước mặt bè đều đang vui vẻ, tôi không muốn khó .
Vì thế, tôi chỉ “Được,” rồi một mình lái xe về nhà.
Khi Quan Mạc về, đã là hai giờ sáng.
Nghe tiếng mở cửa, tôi tỉnh giấc trên sofa và nhận ra rằng mình đã vô thức quen với việc chờ về.
Anh có vẻ đã uống khá nhiều, bước đi loạng choạng.
Tôi tiến lại đỡ , và ngả người dựa cả vào tôi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn canh giải rượu và cầm lên đưa cho .
Đôi mắt hơi khép lại, có vẻ như vẫn còn trong trạng thái mơ màng.
Tôi định hỏi vài điều rồi lại thôi, để mai khi tỉnh rượu thì hỏi.
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị dìu vào phòng ngủ, điện thoại của vang lên.
Chúng tôi chia sẻ mật mã với nhau, vì cả hai đều thẳng thắn và không có gì để giấu diếm.
Tôi mở điện thoại của ra và qua.
Ngay lập tức, tôi biết là ai.
Vì trong danh bạ lưu là: Tuyết Tịch.
Không có họ, nghe khá thân mật.
Đó là một đoạn tin nhắn thoại, tôi bật loa ngoài và giọng ngọt ngào của truyền đến.
“Quan Mạc, về đến nhà chưa? Bạn có giận không? Xin lỗi nhé, đã khiến khó xử.”
Tiếng loa ngoài khá lớn, và trong cơn say cũng nghe thấy rõ.
Ánh mắt có phần tỉnh táo hơn: “Không sao đâu, Tuyết Tịch, không trách em.”
Anh ngẩng lên và thấy tôi đang đứng trước mặt.
“Hoãn Hoãn…”
Thực ra, lúc đầu tôi không quá bận tâm về chuyện này, chỉ nghĩ rằng mai khi tỉnh hỏi rõ ràng là .
Dù sao, giữ im lặng chỉ khiến mối quan hệ thêm căng thẳng.
Nhưng, trong khoảnh khắc ấy…
Giọng điệu của Quan Mạc – như thể đang an ủi và có chút đau lòng vì ấy.
Tôi không nghe nhầm.
“Quan Mạc, Tuyết Tịch là ai?”
Anh vào tay tôi, nơi đang cầm điện thoại: “Em đang cầm điện thoại của .”
Đó là điều quan trọng nhất sao?
Rồi tiếp lời: “Sao em tự tiện nghe điện thoại của ?”
Giọng như trách móc.
Trước đây chưa bao giờ như .
Năm ngoái, ở công ty có một thực tập sinh mới tới theo đuổi , đã nhanh chóng thẳng thắn với tôi.
Anh bảo rằng đã rõ ràng với ấy rằng mình đã có vợ.
Lúc đó, như khoe khoang đưa điện thoại cho tôi xem, khăng khăng đòi tôi kiểm tra.
Tôi vừa thấy trẻ con, vừa cảm thấy càng thêm .
Anh không , lại luôn những điều thể hiện sự quan tâm.
Tôi nghĩ còn tốt hơn những người chỉ biết lời ngọt ngào.
Nhưng giờ đây, lại trách móc tôi tự ý nghe điện thoại của .
Phải chăng, một điều gì đó đã âm thầm thay đổi mà tôi không nhận ra?
Bạn thấy sao?