Trở Lại Vị Trí [...] – Chương 14

CHƯƠNG 14

Nhưng sau đó, Thành Minh hỏi tôi: “Nếu Lương Hoãn cùng trai cũ đón sinh nhật, thậm chí bỏ mặc cậu để đi tìm ta, cậu nghĩ sao…”

Anh ấy chưa hết câu, tôi đã gần như theo phản xạ mà đáp lại: “Tuyệt đối không .”

Nói xong, tôi ngẩn ra.

Lấy bản thân ra thước đo.

Thì ra đó là cảm giác như thế nào.

Khi cảm còn tốt, Lương Hoãn thường hay đến công ty tôi.

Cô ấy luôn mang theo tài liệu hợp tác, vui vẻ gõ cửa phòng tôi.

Thò đầu vào, mỉm : “Chào giám đốc Quan, em mang tài liệu đến rồi đây.”

Đó là nét đáng chưa từng thể hiện trước ai.

Nhưng về sau, ấy chỉ lạnh nhạt đưa tài liệu cho tôi.

Khi tôi muốn giải thích điều gì đó, ấy nhẹ nhàng : “Em tin .”

Nhưng điều tôi nghe lại như thể: “Em không quan tâm.”

Tôi không biết tại sao Đường Tuyết Tịch lại quyết định ở lại thành phố này, thậm chí còn vào tại công ty của tôi.

Có lẽ chỉ là muốn tiện lợi một chút.

Thật sự, là cũ của tôi, tôi có giúp đỡ ấy đôi chút.

Nhưng sau đó ấy lại rằng ở lại thành phố này là vì tôi.

Cô ấy rằng cảm nhận , tôi vẫn còn cảm với ấy.

Tôi bắt đầu bối rối.

Điều gì khiến ấy nghĩ như ?

Phải chăng chỉ vì tôi xem ấy như một người bình thường?

Vậy còn Lương Hoãn thì sao? Có lẽ ấy cũng nghĩ như .

Nên mới dứt khoát rời bỏ tôi sao?

Lương Hoãn không phải là kiểu người lớn tiếng tranh cãi.

Khi đề nghị ly hôn, ấy rất bình thản.

Khi bước ra khỏi phòng đăng ký, ấy cũng rất bình thản.

Thậm chí sau này, đôi khi vô gặp nhau, ấy vẫn có thể mỉm gật đầu với tôi.

Nhưng chính thái độ ấy của lại khiến lòng tôi càng thêm không yên.

Cô ấy thậm chí không xóa số của tôi, WeChat cũng không chặn tôi.

Nhưng lại chẳng bao giờ trả lời tin nhắn.

Tôi từng không cam lòng mà tìm cách níu kéo.

Nửa năm sau khi ly hôn, một lần hai công ty hợp tác, tôi và ấy là hai người phụ trách chính.

Thế là tôi mượn cớ công việc để mời ấy đi ăn một bữa tối.

Trên bàn ăn, ấy chuyện rành mạch, mọi thứ đều xoay quanh công việc.

Tôi thận trọng nhắc đến chuyện Đường Tuyết Tịch đã rời khỏi công ty, ấy không phù hợp với công việc ở đó.

Rồi cẩn thận quan sát biểu hiện của , mong ấy có chút phản ứng nào đó.

Nhưng không có, ấy chỉ gật đầu như thể không liên quan gì, sau đó lại quay về chủ đề công việc.

Khi bữa ăn gần kết thúc, tôi không nhịn với : “Hoãn Hoãn, dạo này thật sự không ổn chút nào.”

Cô ấy ngẩng lên tôi, đôi mắt trong veo: “Ừm, gầy đi rồi.”

Tôi âm thầm mừng rỡ.

Rồi ấy tiếp: “Phải ăn uống đầy đủ nhé, dù sao cuộc sống cũng rất tươi đẹp.”

Không một chút cảm, chỉ như một lời quan tâm thông thường dành cho một đồng nghiệp.

Tôi chỉ biết nở nụ gượng gạo.

Giá mà ấy có thể tôi đầy xót xa như ngày xưa thì tốt biết mấy.

Ngay cả khi không phải như thế, ấy hiểu lầm tôi với cũ mà tức giận, cãi nhau với tôi cũng , mắng tôi một trận cũng .

Nhưng đừng đối xử với tôi hờ hững như hiện tại.

Cô ấy đã dùng hành để cho tôi biết rằng…

Cô ấy không còn quan tâm đến tôi nữa.

Tôi lạc lối trong , rồi mất ấy mãi mãi.

(HẾT)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...