11
Ngay sau khi tôi chấp nhận kết , câu đầu tiên của ấy là: “Tôi và Quan Mạc chia tay chỉ vì xa cách, giữa chúng tôi vẫn còn cảm. Anh ấy vẫn tôi, và tôi cũng ấy.”
Có vẻ ấy là người thích đi thẳng vào vấn đề.
Trùng hợp là tôi cũng thế.
Vì thế, tôi đáp: “Cô ấy thì cứ thẳng với ấy, không cần phải báo cáo với tôi.”
Cô ấy hằn học trả lời: “Tôi sẽ không từ bỏ ấy đâu.”
Quả nhiên là ấy , chỉ vài ngày sau tin nhắn đó, tôi đã thấy ấy ở công ty của Quan Mạc.
Nhưng tất cả những chuyện này giờ đây chẳng liên quan đến tôi nữa.
Tôi chỉ mong rằng sau khi xem tin nhắn, Quan Mạc có thể hiểu cảm của Đường Tuyết Tịch.
Và thuận lợi cùng tôi nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Tranh giành đàn ông với người khác không phải việc tôi có hứng thú.
Dù sao, giữa họ cũng là sự lựa chọn từ cả hai phía.
Sau khi đọc xong, Quan Mạc không phản ứng gì nhiều.
Anh chỉ ngồi đó, đờ đẫn.
Hồi lâu mới cất lời: “Anh biết rằng sự xuất hiện của Đường Tuyết Tịch khiến em không vui, đã cố gắng giải thích, em không tin .”
“Anh nghĩ em chỉ đang giận dỗi, nên mỗi ngày đều cố gắng dỗ dành em.”
“Giữa và ấy thật sự không có gì, người luôn là em.”
“Em không cảm nhận sao, Hoãn Hoãn.”
“Anh chưa từng điều gì có lỗi với em, tại sao em lại thẳng tay tuyên án tử hình cho như ?”
Ngoại về tinh thần và ngoại về thể xác không nhất thiết phải phân rõ cái nào tệ hơn.
Hà tất phải giả vờ ngây thơ để cố tỏ ra không hiểu.
Tôi không muốn dây dưa thêm với về chuyện hay không .
Chỉ đơn giản hỏi: “Mai có thời gian không?”
Anh tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Hoãn Hoãn, em có thể…”
Tôi cắt lời , bình tĩnh : “Nếu ngày mai không có thời gian, chúng ta có thể hẹn vào dịp khác.”
“Nếu không muốn chia tay trong êm đẹp, em có thể đợi thêm hai năm rồi lấy tờ giấy đó.”
“Dù sao giữa chúng ta cũng không cần thiết phải đến mức phải kiện tụng.”
—————
Quan Mạc không muốn ly hôn.
Ban đầu, nhắn tin cho tôi mỗi ngày, gọi điện liên tục.
Lúc nào cũng cố gắng giải thích những điều rối rắm không rõ ràng.
Tôi không chặn , chỉ nhắn lại mỗi ngày một câu: “Em bận lắm.”
Anh cũng thường đến đón tôi sau giờ .
Tôi chỉ mỉm lịch sự rồi bước ngang qua .
Có đêm nào đó mất ngủ, tôi qua ánh trăng thấy đứng lặng dưới lầu.
Và tôi lặng lẽ kéo kín rèm cửa.
Tình trạng này kéo dài hơn một tháng, cuối cùng cũng thay đổi cách tiếp cận.
Anh đến gặp mẹ tôi.
Khi mẹ gọi điện bảo rằng Quan Mạc vừa ghé qua, tôi lập tức lái xe đến nhà.
Đây chính là điều tôi lo sợ sẽ xảy ra.
Cuối cùng vẫn không tránh .
Vừa bước vào nhà, tôi đã nghe thấy bầu không khí vui vẻ bên trong.
Trên bàn trà là nhiều hộp quà bổ dưỡng, rõ ràng do Quan Mạc mang đến.
Anh đang ngồi cạnh mẹ tôi, gọt táo, giống như hồi chăm sóc bà khi nằm viện.
Thấy tôi, đứng dậy theo phản xạ.
Bố mẹ không có biểu hiện gì khác, vẫn đón tiếp một cách thân mật như mọi khi.
Trong bữa cơm, mẹ còn món sườn mà thích nhất.
Quan Mạc thỉnh thoảng lén tôi, ánh mắt đầy hy vọng.
Bạn thấy sao?