Dân mạng nhanh chóng lật thân phận thật của Tống Ly.
【Chính là ta đó, hồi đại học ở chung ký túc xá với tôi. Gia cảnh khó khăn, còn có mẹ bệnh nặng. Ngày thường luôn tỏ ra yếu đuối, như thể ai cũng đang bắt nạt ta .】
【Mẹ ta quen quen, chẳng phải là người phụ nữ từng quỳ gối trước công ty W mấy hôm trước sao?】
【Hừ, tôi thấy nhiều người giành giật vị trí bằng cách mang thai rồi, đây là lần đầu thấy có người nhờ mẹ bị bệnh ung thư sắp c.h.ế.t mà lên chính thất.】
【Mọi người ơi, mắng tiểu tam thì cũng đừng quên mắng luôn thằng tra nam kia nhé!】
Tống Ly nhanh chóng khóa tài khoản thành riêng tư.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Cư dân mạng lần theo manh mối, lật tung mọi thứ, kéo thẳng đến tài khoản chính thức của công ty W.
Công ty của Ôn Kỳ, vì làn sóng dư luận lan rộng, giá cổ phiếu liên tục giảm mạnh.
Tuy nhiên, tất cả những điều đó giờ đây đều không còn liên quan gì đến tôi nữa.
20
Hôm nay, người hướng dẫn lâu rồi không liên lạc bỗng gọi điện cho tôi:
“Trình Ương, dự án ở phòng thí nghiệm Thụy Sĩ, em còn muốn tham gia không?”
Hồi đại học, vì thành tích xuất sắc, tôi trở thành sinh viên đại học duy nhất nhận vào phòng thí nghiệm dưới tên thầy hướng dẫn.
Năm tư, vì lúc đó công ty của Ôn Kỳ đang trong giai đoạn khởi nghiệp.
Tôi không muốn để ấy một mình vất vả, nên đã từ bỏ việc học cao học, cùng ấy khởi nghiệp.
Giáo sư đã nhiều lần khuyên can không , giận đến mức không còn muốn liên hệ với tôi nữa.
Mỗi dịp lễ Tết, tôi đều gửi lời chúc bà chưa từng hồi âm.
Quà biếu cũng đều bị gửi trả lại.
Giờ đây, bà chủ liên lạc, lòng tôi chợt nghẹn lại.
“Cô còn giận em không ạ?”
Đầu dây bên kia, bà cụ hừ một tiếng.
“Có lao miễn phí thì tội gì không dùng.”
Miễn phí cũng không sao, vì bây giờ thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.
Thế nên, tôi lập tức đồng ý và nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty hiện tại.
Một tháng trôi qua rất nhanh, cuối cùng thủ tục nghỉ việc của tôi cũng hoàn tất.
Chiều hôm đó, tôi kéo vali bước ra khỏi tòa nhà công ty.
Nhìn thấy Hạ Thâm đang tựa vào xe, dáng người cao ráo, gương mặt điển trai.
Anh mỉm , đưa bó hoa hướng dương trong tay đến trước mặt tôi.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Ương Ương, có thể cho một cơ hội đứng cạnh em không?”
[ – .]
Ráng chiều rực rỡ nơi chân trời, như một giấc mộng thủy tinh bảy sắc.
Tôi khẽ cong môi, nhận lấy bó hoa hướng dương, rồi từ từ mở miệng:
“Hạ Thâm, Tống Ly là do đưa đến bên cạnh Ôn Kỳ đúng không?”
Giọng điệu không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Hạ Thâm khựng lại.
Người luôn điềm tĩnh, trầm ổn như , ánh mắt cũng thoáng hoảng loạn trong một khoảnh khắc, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“…Em biết từ khi nào?”
Tôi khẽ .
“Ba tháng trước, có người gửi cho em địa chỉ một quán bar. Ở đó, em tận mắt thấy Ôn Kỳ và Tống Ly.”
Khi đó, Hạ Thâm vừa mới từ nước ngoài trở về.
Anh quá hiểu tôi, biết rằng với tính cách của tôi, cho dù có Ôn Kỳ đến đâu, cũng tuyệt đối không thể chấp nhận sự phản bội.
Mà nếu tôi quyết định ly hôn, người đầu tiên tôi tìm đến, chắc chắn sẽ là – một luật sư.
“Hôm gặp lại ở quán lẩu, cờ đụng mặt Ôn Kỳ và Tống Ly, em đã bắt đầu nghi ngờ. Thượng Hải lớn như , sao lại trùng hợp đến thế?
“Thế là em cho người điều tra về Tống Ly. Cô ta xuất thân nghèo khó, nhờ tài trợ mới có thể học đại học.”
Tôi khẽ cong môi, bình tĩnh Hạ Thâm:
“Mà người tài trợ cho ta, chính là nhà họ Hạ.”
Bầu trời dần dần tối lại, hoàng hôn mùa đông luôn ngắn ngủi lạ thường.
Ánh chiều rực rỡ bị bóng đêm nuốt chửng, chẳng còn vết tích.
Hạ Thâm cụp mắt, một lúc sau mới khẽ tự giễu, trong ánh mắt hiện lên nỗi buồn khó tả.
“Vậy là, Ương Ương… hoàn toàn bị loại khỏi cuộc đời em rồi sao?”
Bó hướng dương trong tay vẫn nở rộ rực rỡ, đầy sức sống.
Loài hoa mà tôi thích nhất.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật, luôn có người giấu tên gửi cho tôi một bó hướng dương, chưa từng gián đoạn.
Nhưng mà…
Một tấm chân xen lẫn toan tính, tôi không dám nhận.
“Hạ Thâm, tạm biệt.”
Tôi trả lại bó hướng dương cho , rồi kéo vali, bước về phía sân bay.
Máy bay lặng lẽ bay xuyên qua những tầng mây.
Không biết đã qua bao lâu, khi tôi tháo mặt nạ che mắt xuống.
Bầu trời xanh biếc, từng tia nắng vàng xuyên qua những tầng mây mà chiếu rọi.
Xem ra, hôm nay lại là một ngày đẹp trời nữa rồi.
Bạn thấy sao?