11
Sau ngày hôm đó, mọi thứ dường như quay trở lại như thuở ban đầu.
Vì công việc dự án, tôi thường xuyên phải tăng ca.
Còn Ôn Kỳ thì về nhà đúng giờ, cơm nước cũng chuẩn bị sẵn từ trước.
Anh bị dị ứng hải sản, vì tôi thích ăn, nên vẫn thay đổi món mỗi ngày.
“Ương Ương, cua hoàng đế này là hàng vừa giao đến sáng nay, đã dặn chủ quán giữ lại riêng đấy, em nếm thử xem?”
Tóc tôi vừa dày vừa nhiều, thường không đủ kiên nhẫn để sấy khô rồi cứ thế đi ngủ.
Trong lúc lơ mơ, dường như có ai đó cầm máy sấy, vừa nhẹ nhàng hong khô tóc tôi, vừa thì thầm trách :
“Đồng chí Trình Ương, tôi phải nghiêm túc cảnh cáo em, tóc không sấy khô, sau này già rồi sẽ bị đau đầu đấy.”
Bệnh dạ dày của Ôn Kỳ hình như nặng hơn rồi.
Thỉnh thoảng đau đến mức sắc mặt tái nhợt, chỉ biết đáng thương tôi.
“Ương Ương, thấy hơi khó chịu…”
Trước đây, tôi luôn lo lắng đủ điều về chế độ ăn uống của , còn tỉ mỉ nấu cháo dưỡng dạ dày cho .
Nhưng bây giờ, tôi chỉ dịu dàng rót cho một ly nước ấm.
“Uống nhiều nước ấm vào, sẽ đỡ đau thôi.”
Ánh mắt Ôn Kỳ thoáng trầm xuống, rất nhanh lại tự mình xoa dịu.
“Uống xong thật sự thấy đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn vợ.”
Những ngày gần đây, trước sự dịu dàng và những cử chỉ lấy lòng của Ôn Kỳ, tôi đều không khước từ, cứ thuận theo mà tiếp nhận.
Chỉ trừ buổi tối, khi vòng tay ôm lấy eo tôi.
Hơi thở mập mờ phả lên cổ tôi.
“Ương Ương…”
Giọng trầm thấp của Ôn Kỳ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Tôi khẽ nhíu mày, đẩy ra.
“Hôm nay em hơi mệt.”
Ôn Kỳ lập tức cứng đờ lại.
Một lúc sau, mới nhẹ giọng :
“Vợ ơi, đợi em rảnh rỗi một chút, mình cùng đi Phần Lan ngắm cực quang nhé.”
Đi Phần Lan ngắm cực quang cùng Ôn Kỳ là ước mơ của tôi từ thời đại học.
Nhưng lúc đó không có tiền.
Về sau có tiền rồi, Ôn Kỳ lại luôn không có thời gian.
Còn bây giờ đột nhiên nhắc lại, tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ quay lưng lại.
12
Hôm đó, Tống Ly đột nhiên kết WeChat với tôi.
[ – .]
【Trình Ương, không nghĩ là mình thắng rồi đấy chứ?】
Sau chuyện ở quán lẩu hôm đó, Ôn Kỳ giữ đúng lời, thay trợ lý và sa thải Tống Ly.
Lúc này, thấy tin nhắn ta gửi đến.
Tôi chỉ nhàn nhạt đáp lại một dấu hỏi chấm.
Phía bên kia lập tức gửi tin nhắn tới liên hồi.
【Cô đang đắc ý vì Ôn Kỳ sa thải tôi đúng không? Nếu tôi với rằng tôi và A Kỳ có một “ngôi nhà” thì sao?】
Sau đó là một loạt ảnh chụp.
Tôi lần lượt mở từng tấm một.
Gối ôm đôi trên ghế sofa.
Đồ ngủ cặp trong phòng ngủ.
Dàn cây mọng nước chăm sóc tỉ mỉ ngoài ban công, trong đó có một chậu giống hệt với chậu đặt trên bàn việc của Ôn Kỳ.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tất cả đều là những bức ảnh mang tên gọi “nhà”.
Tôi cẩn thận xem từng tấm, không có bức nào có thể dùng bằng chứng.
Khi đang suy nghĩ.
Tống Ly lại gửi tin nhắn tới.
【Ôn Kỳ đối với chỉ còn là trách nhiệm thôi, cứ bám lấy ấy thế này, thấy có ý nghĩa gì không?】
Tôi chớp mắt, bình tĩnh gõ ra một hàng chữ.
【Là trách nhiệm hay là , tôi phân biệt rất rõ. Chỉ cần bên cạnh ấy từ đầu đến cuối đều chỉ có mình tôi, thì tôi sẵn sàng chấp nhận lại ấy.】
Tin nhắn từ phía ta gửi đến rất nhanh, rất gấp.
【Thật sao? Trình Ương, thật cho biết, tôi đã trao cho Ôn Kỳ tất cả mọi thứ rồi.
【Không chỉ trong ngôi nhà của bọn tôi, còn có cả trên xe, thậm chí là văn phòng – những nơi không muốn cùng ấy thử, chúng tôi đều đã thử qua.
【Cô còn dám bên cạnh ấy chỉ có mình sao? Thật là nực và đáng thương. Chị Ương Ương, đến tôi còn thấy thương cho đấy hahahaha.】
Tôi mím môi, nén lại cảm giác ghê tởm trong lòng, cố ý đáp lại:
【Chỉ suông không bằng chứng, chẳng lẽ tôi không tin chồng mình mà lại đi tin lời sao?】
Phía bên kia im lặng thật lâu.
【Nếu tôi có thể chứng minh thì sao?】
Ôn Kỳ xưa nay luôn cẩn trọng, việc không để lại dấu vết.
Vì nếu muốn lấy bằng chứng ngoại trực tiếp của ta, tôi vẫn phải lợi dụng Tống Ly.
Giờ thấy ta cuối cùng cũng mắc câu, tôi nhắn lại:
【Vậy thì tôi sẽ ly hôn với Ôn Kỳ, nhường chỗ cho .】
Câu này, với một người đang khao khát lên chính thất như Tống Ly, chính là miếng mồi ngon nhất.
Nên ta lập tức đáp:
【Hy vọng .】
Bạn thấy sao?