Trình Ương – Chương 5

5

Ngay sau đó, bẻ khớp tay, định ra tay.

Hai người họ, một là bá vương trường học từ thời cấp ba, ra đòn tàn nhẫn; một người từ nhỏ đã học võ, cũng chẳng kém cạnh chút nào.

Nếu thực sự đánh nhau, e rằng quán lẩu này sẽ tanh bành.

Huống hồ gì, giờ cả hai đều xem như nhân vật nửa công chúng — một người là ngôi sao thương trường, một người là luật sư danh tiếng, lại đều có ngoại hình nổi bật.

Tôi thấy xung quanh đã bắt đầu có người rút điện thoại ra quay phim.

Vội vàng kéo Hạ Thâm lại, lạnh giọng quát:

“Ôn Kỳ, điên rồi sao?”

Nhưng khi Ôn Kỳ thấy tôi và Hạ Thâm đứng cạnh nhau, đôi mắt đỏ ngầu lên.

“Trình Ương, em dám bênh vực hắn sao?”

Tôi lạnh lùng thẳng vào mắt ta:

“Ôn Kỳ, biết đủ là rồi.”

Đúng lúc đó.

Lâm Thư quay lại.

hai người đang căng như dây đàn, có chút ngơ ngác.

“Chuyện gì thế này?”

Ôn Kỳ thấy xuất hiện, khựng lại một chút.

“Các người… đi cùng nhau?”

Lâm Thư hừ lạnh:

“Tất nhiên rồi.”

Ánh mắt nhanh chóng rơi vào Tống Ly đang đứng cạnh Ôn Kỳ, giọng đầy châm biếm:

“Sao thế? Tổng giám đốc Ôn phát đạt rồi, cố dắt bồ nhí đến khoe khoang thị uy à?

“Hồi tốt nghiệp, ai mà đời này chỉ mình Ương Ương, cả đời chỉ tốt với ấy một người? Tôi phì!

“Cũng tại Ương Ương nhà tôi ngốc, tin vào mấy lời xạo đó, bỏ qua bao nhiêu thiếu gia nhà giàu theo đuổi, lúc đó lại cứ cố chấp lấy cho bằng – một kẻ tay trắng nghèo rớt mồng tơi, xứng sao?”

Lời của Lâm Thư, không chút nể nang.

Tống Ly tức giận, chắn trước mặt Ôn Kỳ, như gà mẹ bảo vệ con, tức tối :

“Chị dựa vào đâu mà ấy như ?! Tôi không cho phép chị ấy như thế!”

Lâm Thư chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái.

“Thứ không ngóc đầu lên nổi mà cũng hét ghê thật. Đã tiểu tam rồi thì biết điều mà cúi đầu sống cho yên! Hiểu chưa?”

“Cô…!”

Sắc mặt Tống Ly thay đổi, trong mắt lộ rõ vẻ nhục nhã và phẫn uất, tức đến mức môi cũng run rẩy, ấm ức quay sang Ôn Kỳ.

Nhưng lại phát hiện không hề nổi giận vì lời của Lâm Thư, thậm chí còn như thở phào nhẹ nhõm.

Anh không Tống Ly thêm một cái nào, mà bước nhanh đến nắm lấy tay tôi, giọng cũng dịu lại:

“Ương Ương, về nhà với đi.”

Tôi vừa định rút tay ra.

Hạ Thâm bên cạnh khẽ nhướng mày, nắm lấy tay còn lại của tôi, khẽ cong môi :

“Tổng giám đốc Ôn nên lo cho người mà mình dẫn đến thì hơn.”

Tống Ly ở phía không xa sắc mặt vô cùng lúng túng, không dám mở miệng.

Ôn Kỳ như không , chằm chằm vào Hạ Thâm:

[ – .]

“Tôi đưa vợ mình về nhà, chẳng lẽ còn phải luật sư Hạ cho phép?”

Không khí căng như dây đàn, tôi lạnh lùng Ôn Kỳ.

“Buông ra, tôi sẽ về với .”

Có một số chuyện, giải quyết sớm thì tốt hơn.

10

Tiểu Cửu đã rất lâu không thấy tôi và Ôn Kỳ cùng trở về.

Vốn đang cuộn tròn trên ghế sofa, nó lập tức mở to đôi mắt.

“Meo meo meo!”

Nó nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế, chạy về phía chúng tôi, miệng còn khe khẽ rên rỉ như đang nức nở.

Ôn Kỳ cúi người bế Tiểu Cửu lên, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, khẽ hỏi tôi:

“Vợ à, em thấy Tiểu Cửu có gầy đi không?”

Trong lòng tôi chỉ thấy mỉa mai.

Trước đây, khi còn ở nhà trọ, Ôn Kỳ luôn lén lút cho Tiểu Cửu ăn thêm sau lưng tôi.

Nhưng bây giờ.

Anh thậm chí còn không biết Tiểu Cửu ăn uống đã rất khó khăn rồi.

Tôi không đáp lại, chỉ nhàn nhạt :

“Ôn Kỳ, ly hôn đi. Mười năm bên nhau, đừng để đến cuối cùng lại kết thúc trong khó coi.”

Ôn Kỳ khựng lại.

Một lúc sau, mới lên tiếng, từng chữ từng chữ kiên quyết:

“Ương Ương, sẽ không bao giờ rời xa em, trừ khi chết.”

Câu ấy, thật nực .

Nhưng tôi lại chẳng thể nổi.

“Vậy còn Tống Ly thì sao? Ôn Kỳ, định để tôi chung chồng với ta, hoặc với nhiều người phụ nữ khác nữa sao?”

“Sẽ không có ai khác.”

Ánh mắt Ôn Kỳ trầm xuống, tôi không né tránh, nghiêm túc và dứt khoát :

“Tống Ly chỉ là trợ lý của , chưa từng xảy ra chuyện gì với ta. Nếu em không thích, ngày mai sẽ cho ta nghỉ việc.

“Ương Ương, trong tim trước giờ chỉ có em, sau này cũng chỉ có em.”

Tôi khựng lại.

Tim không kìm mà nhói đau.

Nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Ôn Kỳ, tôi thật sự có thể tin sao?”

Ôn Kỳ tôi thật sâu, giọng dịu dàng đến mức như tan chảy:

“Ương Ương, tin .”

Sau một hồi im lặng, tôi chậm rãi :

“Được, thì chúng ta cho nhau một cơ hội nữa.”

Thấy tôi cuối cùng cũng chịu mềm lòng, khóe mắt Ôn Kỳ hơi đỏ lên, run rẩy ôm chặt lấy tôi.

“Ương Ương, đừng bao giờ rời xa , không?”

Nhất Phiến Băng Tâm

Nhưng lại không thấy, dưới hàng mi cụp xuống của tôi, ánh giễu cợt thoáng lướt qua.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...